Tâm trạng của Phó Lễ, khi chạm phải nụ cười của cô, liền gợn lên từng đợt sóng lăn tăn, khóe môi không kiềm được mà cong lên. Anh bước tới, nhẹ nhàng vén sợi tóc bên tai cô, dịu giọng nói:

“Về nhà thôi.”

Người vợ chưa cưới của anh.



Đường phụ và Đường mẫu biết tin Phó Khải bị bắt trong cùng ngày, sắc mặt cả hai đều vô cùng phức tạp.

Dẫu gì họ cũng là người từng thấy đủ loại tranh đấu cha con trong các gia tộc quyền quý, chỉ là không ngờ một ngày kia, con gái của họ lại gả vào một gia đình như thế.

Đường Vãn và Phó Lễ đi đăng ký kết hôn, khi vừa bước ra khỏi cục dân chính, cô vẫn còn đang cẩn thận nhìn cuốn sổ đỏ mới toanh trong tay. Ngay sau đó liền nghe Phó Lễ hỏi:

“Để anh giữ cho nhé?”

Ánh mắt Đường Vãn di chuyển qua lại giữa cuốn sổ và anh, thấy buồn cười, liền đưa sổ cho anh.

Phó Lễ nghiêm túc nhận lấy, chồng hai quyển sổ lại, cẩn thận cất vào túi.

Ngày cưới chính thức cuối cùng cũng đến. Đường Vãn cứ nghĩ mình sẽ không ngủ được, ai ngờ lại ngủ một mạch đến tận sáng. Khi cô tỉnh dậy, ánh bình minh đã tràn ngập căn phòng, tim cô bắt đầu đập thình thịch không ngừng.

Hôm nay là ngày cô gả cho Phó Lễ.

Chuyên viên trang điểm và phục trang đã chờ dưới lầu từ sớm. Đường Vãn ăn sáng xong liền vào phòng thay đồ để bắt đầu chuẩn bị.

Chưa đầy một tiếng sau, các phù dâu cũng lần lượt đến đủ, phấn khích vây quanh Đường Vãn chúc mừng:

“Tân hôn vui vẻ nhé, Vãn Vãn!”

“Cảm ơn.” Gương mặt Đường Vãn ửng hồng, dung nhan rạng rỡ như đào như lý.

Cô mất hơn một tiếng để hoàn thành tạo hình. Khi trở lại phòng trong bộ váy cưới, Đường phụ, Đường mẫu và Đường Tuân đã lần lượt vào xem cô.

Đường mẫu ngồi xuống cạnh con gái, nhìn cô xinh đẹp rạng ngời như đóa hoa mới nở, trong mắt bất giác ánh lên tia lệ, không nỡ rời xa.

Bà nhỏ giọng dặn dò:

“Nhà chính họ Phó tuy người ít, nhưng nhánh bên mạnh mẽ không ít, họ hàng cũng đông. Con đi theo Phó Lễ chào người, Phó Lễ thế nào thì con cứ thế, con là bà chủ nhà chính, đừng khách khí quá mà ủy khuất bản thân.”

Đường Vãn thoáng nhớ lại kiếp trước, ba năm trước khi cô xuất giá, mẹ cũng từng dặn như vậy.

Đường mẫu vỗ nhẹ mu bàn tay trắng nõn của cô, giọng trầm trầm đầy tình cảm:

“Nếu Phó Lễ để con chịu ấm ức, thì cứ về nhà. Nếu nó không đón con, không nhận sai, thì đừng quay lại.”

Đường Vãn ngẩng mắt, đôi mắt hạnh ánh lên tia nước long lanh:

“Mẹ, con biết rồi.”

Đường mẫu trò chuyện với cô thật lâu, đến giờ là cô phải xuống lầu chuẩn bị.

Các phù dâu bắt đầu bàn nhau giấu giày cao gót của Đường Vãn, đi vòng vòng trong căn phòng rộng rãi.

“Cứ giấu dưới gầm giường đi!”

Đường Vãn ôm bó hoa cưới, ngẩng mặt từ giữa những đóa hồng đỏ, nhỏ giọng nhắc:

“Các cậu cúi xuống giấu thì cẩn thận vướng váy nhé.”

Trần Sở Vi nhướng mày, đưa ngón trỏ chọc trán cô, cười khẽ:

“Đừng tưởng bọn tớ không biết cậu đang nghĩ gì chẳng qua là không nỡ để Phó Lễ phải quỳ xuống tìm chứ gì?”

Đường Vãn bật cười khúc khích, mắt cong như trăng lưỡi liềm, liên tục lắc đầu phản bác:

“Tớ không có!”

“Cứ giấu dưới gầm giường đi, tay dài như Phó Lễ, quỳ xuống là với tới.”

Bọn họ vừa thống nhất xong thì đội ngũ đón dâu đã đến.

Các phù dâu đứng ở cửa sổ quan sát, từ xa đã thấy hơn mười chiếc xe cưới tiến vào khu biệt thự, khí thế ngất trời. Chiếc Rolls-Royce đi đầu vừa xa hoa vừa phô trương, hoàn toàn không giống phong cách thường ngày của Phó Lễ.

Khi đoàn xe dừng lại, Phó Lễ bước xuống, vóc dáng cao ráo, khí chất nổi bật, giữa đám phù rể càng thêm xuất chúng. Nụ cười dịu dàng trên mặt khiến gương mặt góc cạnh càng thêm cuốn hút.

Anh vượt qua đủ trò chơi của phù dâu dưới lầu, cuối cùng đến được trước cửa phòng cô dâu ở tầng ba.

“Đến rồi sao? Nhanh vậy?” Các phù dâu kinh ngạc nhào ra cửa, chặn lại, hét to:

“Chú rể đưa bao lì xì!”

Các phù rể vô cùng hào phóng, nhét từng phong bao thật dày vào:

"Đưa đưa đưa, đây là phong bao chú rể chuẩn bị, các cô nương làm ơn nể mặt chút."

Phù dâu nhận lì xì, mở ra thấy toàn là chi phiếu, ngạc nhiên bật cười:

“Chú rể hào phóng quá! Thế này là hối lộ rồi, không mở cửa không được!”

Một tờ tiền cũng đủ bằng tiền tiêu vặt hai tháng của các cô rồi.

Cửa nhanh chóng được mở ra. Phó Lễ là người đầu tiên bước vào, vừa thấy Đường Vãn ngồi bên giường đã ngẩn người vì kinh diễm.

Đường Vãn mím môi mỉm cười với anh, tim đập rộn ràng.

Phó Lễ bước tới, đưa tay khẽ nâng gò má cô, ánh mắt tràn đầy dịu dàng:

“Vãn Vãn, anh đến đón em đây.”

“Ừm.” Cô khẽ đáp.

Phó Lễ cùng phù rể tìm giày cô một hồi vẫn không thấy, cuối cùng không biết sao lại xác định chính xác là dưới gầm giường, lập tức tìm được.

Anh quỳ một gối xuống đất, nhẹ nhàng nâng chân cô, cẩn thận mang giày vào.

Giày có dây buộc, anh tỉ mỉ buộc chặt, sau đó chỉnh lại váy cưới rồi bế ngang cô lên.

Thấy vậy, cả đám phù rể phù dâu liền vỗ tay reo hò.

Đường Vãn ôm cổ anh, cười tươi như hoa, trong tiếng hò reo ấy còn lén hôn lên má anh một cái, đôi môi mềm mại mang theo hương thơm dịu dàng.

Phó Lễ hơi khựng lại, cúi mắt nhìn cô, bắt gặp ánh mắt nghịch ngợm lấp lánh như có móc câu của cô. Anh siết chặt tay ôm lấy cô, trong mắt sâu thẳm chất chứa ngọn lửa bị kiềm nén, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn không hôn cô trước mặt mọi người.

Anh chỉ hít sâu một hơi, nhìn thẳng phía trước, từng bước ôm cô xuống lầu.

Dưới nhà cũng rất đông người, tất cả bà con thân thích của nhà họ Đường đều có mặt, ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía đôi tân lang tân nương.

Phó Lễ vẫn không có ý định đặt Đường Vãn xuống, chỉ lễ phép mỉm cười chào hỏi rồi thong thả bế cô vào xe.

Khoảnh khắc anh buông tay ra, lại lặng lẽ áp sát, khẽ hôn lên khóe môi cô một cái dịu dàng, chan chứa yêu thương.

Tới đại sảnh tổ chức hôn lễ, qua đủ trình tự, đến lúc MC tuyên bố chú rể có thể hôn cô dâu, nụ hôn của Phó Lễ nhẹ nhàng mà trân trọng, tha thiết.

Từ nay về sau, sẽ không còn điều gì chia cắt được họ nữa.

Đường Vãn thay bộ váy uống rượu mừng, chiếc đầm đỏ khiến làn da cô càng thêm trắng nõn như ngọc.

Phó Lễ cũng đã thay trang phục khác, đang đứng bên ngoài đợi cô. Thấy cô đi tới liền nắm tay cô, nhẹ giọng hỏi:

“Vãn Vãn, em mệt không?”

“Một chút.”

“Chỉ kính vài bàn thôi, lát anh đưa em đi.” Ánh mắt anh đầy thương xót.

Sau khi kính xong vài bàn thân thiết phía nhà họ Đường, Phó Lễ liền chuẩn bị đưa Đường Vãn rời đi.

Trải qua hết trình tự, lúc này đã gần chạng vạng.

Họ quay về biệt thự ở Ngự Uyển. Anh bế cô đi vào. Trên xe, rượu bắt đầu ngấm, gò má cô ửng đỏ, đầu hơi nghiêng, mệt mỏi tựa vào vai anh, đôi mắt long lanh lờ đờ nhìn anh, như làm nũng khẽ lắc lắc.

“Sao vậy?” – Phó Lễ cúi đầu, nghiêng mặt áp trán lên trán cô.

Ánh hoàng hôn màu cam ấm áp rọi lên gương mặt cô. Trong đôi mắt ươn ướt lấp lánh ánh nước, cô nhẹ nhàng nói:

“Yêu anh.”

Khóe môi anh cong lên, giọng trầm khàn đầy mê hoặc:

“Anh cũng yêu em.”

Giống như bao năm trước, anh vẫn điên cuồng rung động vì cô trong một buổi chiều giản dị, hay trong một nụ cười nhẹ tênh.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play