Trên đường về nơi Phó Lễ đang ở tạm thời, anh nhận được một cuộc điện thoại, sắc mặt dần trở nên nặng nề.
Đường Vãn nhận ra không khí có gì đó không ổn, chân mày nhanh chóng nhíu lại, hỏi 099:
[Đã xảy ra chuyện gì vậy?]
099 nghe xong nội dung cuộc gọi liền tặc lưỡi:
[Tiêu Nguyệt Tình chạy rồi, trên đường áp giải về đồn.]
Đường Vãn cũng hơi sững sờ, từ từ ngậm miệng lại, không nhịn được mỉa mai trong lòng:
[Cô ta… ngốc thật à?]
Vốn dĩ bị bắt chỉ là tội trộm cắp đột nhập, giờ mà bỏ trốn thì tội danh chắc chắn không đơn giản như vậy nữa rồi.
Cô thu lại cảm xúc, nhìn về phía Phó Lễ:
“Có chuyện gì thế?”
Phó Lễ ngược lại lại mỉm cười:
“Cô ta chạy rồi, đúng là nằm ngoài dự đoán của anh.”
Hóa ra Phó Khải lại đem mối quan hệ cuối cùng của mình dùng để giúp Tiêu Nguyệt Tình chạy trốn.
Đường Vãn nhìn nụ cười của anh, thầm thu lại lời mình vừa chê Tiêu Nguyệt Tình là đồ ngốc.
Cô ta chọn chạy lúc này, có khi kết cục sẽ đỡ hơn là bị tống vào tù ngay lập tức.
Vì như vậy, ít nhất tạm thời cô ta có thể tránh được cơn thịnh nộ và trả thù của Phó Lễ.
Thấy Đường Vãn có vẻ lo lắng, Phó Lễ nhẹ nhàng dỗ dành:
“Không sao, cô ta có chạy đi đâu thì cuối cùng cũng sẽ bị bắt lại thôi, đến lúc đó hình phạt sẽ càng nặng hơn.”
Đường Vãn rúc đầu vào ngực anh, thầm nghĩ: hình phạt nghiêm trọng hơn có lẽ… đến từ chính anh.
Về đến chỗ ở của Phó Lễ, vừa bước vào, cô đã thấy Phó Khải đang đứng hút thuốc trước cửa.
Trông Phó Khải dạo này cũng không khá hơn là bao, gầy đi rõ rệt, râu ria lởm chởm, ánh mắt u ám.
Thấy Phó Lễ tới, ông ta vứt điếu thuốc xuống đất, cười lạnh:
“Giỏi lắm, Phó Lễ. Cảnh sát sắp đến rồi, nếu mày không giao tài liệu ra, thì cứ chờ bị kiện ra tòa đi!”
Phó Lễ lạnh lùng nói:
“Muốn xem tài liệu à? Vậy thì cút ra.”
Đường Vãn đứng bên cạnh anh, nghe câu nói không nể nang gì của anh, thầm hít sâu một hơi.
Hai người họ thực sự giống như kẻ thù không đội trời chung.
Có lẽ vì lo Đường Vãn khó xử, Phó Lễ siết nhẹ tay cô, giọng điệu cũng nhanh chóng dịu xuống.
Sau đó, anh vào trong lấy tài liệu ra, không đưa cho Phó Khải mà giao thẳng cho cảnh sát vừa đến.
Cảnh sát bình tĩnh đọc nội dung điều đầu tiên, phản ứng của Phó Khải giống hệt Tiêu Nguyệt Tình, mắt đỏ bừng, lập tức lao lên định giật lại tài liệu.
Phó Lễ kéo ông ta lại, quay lưng về phía Đường Vãn, không còn che giấu sự dữ tợn trên gương mặt, trong mắt chỉ toàn là âm độc:
“Sự thật đang ở ngay trước mặt ông.”
“Đây là tài liệu giả!” – Phó Khải vùng vẫy điên cuồng, không thoát khỏi tay Phó Lễ, quay đầu trừng mắt –
“Ba tao từng nói, cổ phần là để lại cho tao! Nhất định là mày đã làm giả di chúc!”
Phó Lễ bật cười lạnh, giọng trầm u ám, thong thả nói:
“Ông nội chê tôi nhẫn tâm độc đoán, nhưng ông ấy cũng biết, giao tập đoàn cho ai thì nó mới phát triển tốt được.”
Anh gật đầu với cảnh sát, vô cùng lịch sự:
"Mời bắt ông ta lại. Ông ta vu khống tôi làm giả di chúc, xúi giục Tiêu Nguyệt Tình đột nhập trộm cắp, còn giúp cô ta bỏ trốn. Tôi có đủ bằng chứng."
“Phó Lễ!” – Phó Khải nghiến răng đến bật máu, trong cơn tuyệt vọng gần như phát điên, nhào lên tấn công anh, nhưng chưa kịp làm gì đã bị còng tay.
Cảnh sát vốn đã quen với chuyện cha con nhà giàu trở mặt, vừa còng người lại là lập tức đưa đi.
Họ chỉ nói với Phó Lễ:
"Phó tiên sinh, lát nữa mời anh đến đồn cảnh sát làm biên bản."
Phó Khải không cam lòng bị áp giải, liên tục ngoái đầu lại nhìn. Trong một khoảnh khắc, ánh mắt ông ta chạm phải đôi mắt lạnh lẽo, giống như dã thú vô tình của Phó Lễ, bất giác dâng lên cảm giác bi ai.
Ông sống từng ấy năm, vậy mà đến cuối cùng vẫn thua chính đứa con trai của mình.
Con trai ông còn độc ác hơn cả ông, đúng là một tên súc sinh chính hiệu.
Đến giây phút ấy, ông bỗng nhiên cam chịu số phận, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Đường Vãn người từ đầu đến cuối không nói lời nào gằn giọng:
“Con gái nhà họ Đường, không bao lâu nữa, cô sẽ hối hận vì đã đi theo một kẻ như Phó Lễ!”
Ánh mắt Phó Lễ lập tức tối sầm lại, sát khí bốc lên tận đỉnh đầu.
Nhưng sát khí ấy lại bị tan biến trong cái nắm tay mềm mại và ấm áp kia.
Là Đường Vãn tiến lên nắm tay anh, nắm rất chặt, như thể sợ anh không ổn.
Cô còn cất giọng đáp trả:
“Bác yên tâm, cháu sẽ sống hạnh phúc bên Phó Lễ.”
Phó Khải tức đến trợn mắt muốn nổ tung. Cái gì? Vì sao? Đường Vãn bị ngu à?
Phó Lễ ngoài gương mặt dễ nhìn ra thì có gì đáng để phụ nữ thích chứ?
Rõ ràng anh ta tàn nhẫn, độc ác, âm hiểm giảo hoạt, đúng là cầm thú đội lốt người!
Phó Khải chợt hiểu ra Phó Lễ còn có cả tập đoàn Phó thị, chắc chắn Đường Vãn là vì cái đó mà theo anh ta.
Ánh mắt ông ta chuyển sang khinh bỉ, bị cảnh sát áp giải rời đi, liên tục ngoái đầu lại.
Nhưng chưa kịp buông lời châm chọc thì đã bị nhét vào xe cảnh sát.
Ông sẽ không bao giờ hiểu, cũng không thể biết rằng, cái đứa con trai mà ông luôn cho là kẻ khốn nạn ấy… lại có người thực sự yêu anh ta.
Xe rời đi, tiếng còi hú dần tan, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Đường Vãn thu ánh mắt từ những dấu chân lộn xộn và tài liệu rơi đầy sàn nhà về, đáy mắt như còn đọng lại vài chữ “chuyển nhượng cổ phần”.
Cô định quay sang nói gì đó với Phó Lễ, nhưng lập tức bị anh siết chặt trong vòng tay rắn chắc.
Hơi thở nóng bỏng, nồng nặc đến khó chịu tràn ngập lấy đôi môi hé mở của cô, điên cuồng và sâu đậm, chiếm đoạt tất cả của cô.
Đường Vãn như thấy được ánh mắt bệnh hoạn và điên dại của anh, khẽ run lên, luống cuống nhắm mắt lại.
Cô bị nụ hôn nóng rực ấy khiến toàn thân tê dại, đầu óc choáng váng.
Khi môi anh rời khỏi, cô vẫn chưa hoàn hồn. Trước mắt mờ mịt một màu đen, đôi môi mềm mại đầy dấu răng đỏ hồng.
Phó Lễ không buông cô ra, vẫn giam cô chặt chẽ trong lòng, hôn nhẹ lên sống mũi thanh tú, lại hôn lên đôi mắt long lanh ánh nước của cô.
Giọng khàn khàn, hơi thở nóng rực vang lên như đang dỗ dành:
“Vãn Vãn, em sẽ chấp nhận con người thật của anh, đúng không?”
Cô bị anh hôn đến phát khóc, nghe vậy chỉ biết gật đầu lia lịa:
“Ừm.” Thật ra cô còn chưa kịp nghe rõ anh nói gì.
Phó Lễ không kìm nổi vui sướng trong lòng, cụp mi, trong mắt tràn đầy dịu dàng, thì thầm:
“Muốn cưới em, muốn có em.”
Đường Vãn túm lấy vạt áo anh, thở không ra hơi, tim đập hỗn loạn.
Bằng trực giác, cô nhận ra sự điên cuồng không che giấu trong anh.
Phó Lễ luôn dịu dàng, luôn kiềm chế, đúng như cái tên của anh. Nhưng Đường Vãn biết rõ, anh chưa từng là người thực sự biết kiềm chế.
Một lúc sau, Phó Lễ đi làm biên bản, Đường Vãn ngồi chờ trên băng ghế ngoài cửa.
Cô tắt hình ảnh trong nhà mà 099 vừa mở, quay đầu nhìn cánh cửa đóng chặt, bất giác thở dài.
099: [Sao thế ký chủ? Cô thấy hối hận vì trêu phải một con quái vật à?]
Đường Vãn nghe vậy khẽ nhíu mày:
[Không có.]
Trước kia Phó Lễ cũng từng có trạng thái giống hôm nay.
Chẳng qua là thời gian trôi qua, cô dần quên đi mà thôi.
Cô đã gần như quên mất, anh đối với cô từng cố chấp sâu sắc đến nhường nào.
Cũng chẳng có gì phải sợ hay hối hận. Như vậy… cũng được.
Cánh cửa mở ra.
Đôi mắt trong veo sạch sẽ như nước mùa thu của Đường Vãn nhìn thấy Phó Lễ liền sáng bừng lên, rạng rỡ như được thắp lên vô vàn ánh sao.