Phó Lễ khẽ lắc đầu, đôi mắt đen ánh lên nụ cười, chăm chú nhìn cô:
“Không phải. Anh chỉ muốn nhân tiện nói với em lý do tại sao anh không có tài xế suốt những năm qua, và vì sao bây giờ lại muốn tìm một người mới.”
Trong đầu Đường Vãn toàn dấu chấm hỏi. Ý cười trong mắt Phó Lễ càng đậm:
“Trước lúc đỗ xe, câu em vừa nói khiến anh đột nhiên muốn tìm lại tài xế.”
“Sao vậy?” Đường Vãn nhìn anh đầy khó hiểu.
Phó Lễ khẽ vuốt gương mặt cô, giọng khàn khàn:
“Vì khi anh lái xe, anh không thể hôn em được.”
Mặt Đường Vãn lập tức đỏ bừng, cô gạt tay anh ra, vội vàng xuống xe:
“Em phải đi thử váy cưới rồi!”
Qua cửa kính xe, Phó Lễ nhìn theo cô, hít sâu một hơi.
Anh nói thật lòng, hoàn toàn không đùa. Trời biết khi cô nói anh không phải người nhẫn tâm, anh đã muốn hôn cô đến mức nào.
Phó Lễ cũng xuống xe đuổi theo, nắm tay cô cùng bước vào cửa hàng.
Nhà thiết kế Andie đã chờ họ từ sớm, thấy họ tới thì lập tức ra đón, nét mặt rạng rỡ, đi vòng quanh Đường Vãn:
“Cô Đường đến rồi, váy cưới của cô ở bên này, mời đi theo tôi. Tôi đảm bảo cô mặc bộ váy này nhất định sẽ rất kinh diễm.”
Nói xong, ánh mắt lướt qua Phó Lễ, anh ta liền ho nhẹ một tiếng rồi sửa lời:
“Nhất định sẽ khiến vị hôn phu của cô kinh diễm vô cùng.”
Anh ta vừa nói vừa dẫn họ vào phòng trong, từ từ kéo rèm trắng ra, sau tấm kính là chiếc váy cưới màu bạch kim được may thủ công tinh xảo, tỏa sáng rực rỡ.
Đường Vãn nhìn bộ váy, đôi mắt long lanh ánh sáng, không hề che giấu sự yêu thích. Cô quay đầu lại nhìn Phó Lễ:
“Là đồ mới đúng không?”
“Ừ.” Phó Lễ khẽ cười, nắm lấy tay cô:
“Bộ ba năm trước không đủ đẹp, anh đặt làm lại một bộ khác. Em thích là được.”
Sau khi họ trò chuyện xong, Andie lập tức gọi hai nhân viên nữ đến:
“Đến giúp cô Đường thay váy cưới.”
Tấm rèm trắng cao khoảng năm mét khép lại, Phó Lễ lặng lẽ chờ đợi bên ngoài.
Hai tiếng sau, sau khi trang điểm và thay váy xong, Đường Vãn chậm rãi bước ra.
Phó Lễ lập tức nhìn về phía cô. Trong khoảnh khắc đó, cả gian phòng như rơi vào tĩnh lặng.
Anh đã thấy rất nhiều hình ảnh của cô: ngọt ngào, thuần khiết, quyến rũ, rạng rỡ… Nhưng chưa có lần nào lại mang đến cho anh cú sốc thị giác như hiện tại.
Dưới ánh đèn rực rỡ, làn da cô trắng như tuyết, nõn nà không tì vết. Chiếc váy cưới màu bạch kim với thiết kế ôm eo duyên dáng, tôn lên vòng eo mảnh mai không đầy một vòng tay. Chi tiết thêu nổi và những viên pha lê lấp lánh ở phần ngực càng làm tôn lên đường cong mềm mại, khuôn mặt xinh đẹp không tì vết, đuôi mắt khẽ nhướng lên đầy mê hoặc, ánh mắt long lanh như chứa cả mùa thu dịu dàng, chỉ cần khẽ liếc nhìn đã như hút hồn người khác.
Phó Lễ mất một lúc mới lấy lại tinh thần, khó khăn dời mắt đi. Anh quay sang Andie cũng đang ngây người nói:
“Mọi người ra ngoài một lát.”
Andie bừng tỉnh, oán trách liếc anh một cái, rồi gọi các nhân viên khác lui ra ngoài.
Đường Vãn liếc nhìn gương toàn thân, chỉ cần nhìn phản ứng của Phó Lễ là cô đã biết anh rất thích. Cô mím môi, chạm nhẹ lên mái tóc điểm đá lấp lánh, cố ý cười hỏi anh:
“Sao nào? Có đẹp không?”
Phó Lễ sợ giẫm phải tà váy của cô nên trước tiên khẽ nâng váy lên, sau đó kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn lên vành tai cô, giọng nghẹn ngào:
“Đẹp, rất đẹp.”
Nụ hôn dời từ vành tai xuống môi, anh khẽ nói:
“Của anh.”
Bóng tối của ba năm trước bất chợt tan biến đi rất nhiều.
Lần này cô đã trở lại bên anh, thì đừng hòng rời đi thêm lần nào nữa.
Đường Vãn khẽ cong môi, đưa tay ôm cổ anh, dán lên môi mỏng của anh, nhẹ giọng cười đáp:
“Của anh.”