Đường Vãn khẽ “ừ” một tiếng:

“Cũng có thể đợi đến mùa hè năm sau rồi chụp.”

“Sao thế? Không vội nữa à?” Đường mẫu giả vờ ngạc nhiên, trêu ghẹo xong liền chỉ ra ngoài sân vườn dưới lầu,

“Con không vội thì kệ con, nhưng người ta vẫn đang vội kìa.”

Lúc ấy, Đường Vãn và mẹ đang ngồi uống trà trên ban công tầng hai. Cô quay đầu lại thì thấy dưới sân vườn, một chiếc xe vừa dừng lại, Phó Lễ bước xuống xe.

Đường Vãn cong môi cười, vẫy tay với anh.

Phó Lễ lên lầu chào hỏi Đường mẫu, sau khi trò chuyện vài câu đơn giản, Đường mẫu nói:

“Con đưa Vãn Vãn đi thử váy cưới đi. Mẫu váy bên Liz nước M cũng sẽ gửi về trong vài hôm nữa, lúc đó để Vãn Vãn thử ở nhà.”

Phó Lễ đáp lời, rồi nắm tay Đường Vãn rời đi.

Vừa ngồi vào trong xe, Đường Vãn liền bị Phó Lễ đè xuống hôn. Nụ hôn nóng bỏng và dày đặc khiến cô gần như không thở nổi, nhất là hiện tại đang ở ngay bên ngoài sân vườn nhà cô, người làm vừa đi ngang qua. Dù biết họ không thể nhìn thấy trong xe, cô vẫn không khỏi căng thẳng.

“Vãn Vãn, xin lỗi em, mấy ngày nay anh bận quá, hôm nay mới đến đón em được.”

Phó Lễ lau đi vệt ướt trên khóe môi cô, đôi mắt dịu dàng chăm chú nhìn cô.

Đôi mắt hạnh trong veo của Đường Vãn phản chiếu hình bóng anh, cô nắm lấy bàn tay lớn của anh, mỉm cười nói:

“Em chỉ tha thứ cho anh lần này thôi đấy.”

Tất nhiên cô biết anh đang bận gì. 099 đã nói với cô, Phó Lễ đã khiến nhà họ Phó và Tiêu Nguyệt Tình lăn lộn không yên.

Chỉ cần thái độ của cô đối với Phó Lễ không thay đổi, cô nghĩ anh sẽ thấy yên tâm hơn một chút.

Phó Lễ vẫn luôn âm thầm quan sát cô, ánh mắt đen như hồ sâu không thấy đáy, nhìn vào đôi mắt vẫn thuần khiết và đầy lưu luyến của cô, không kìm được lại cúi đầu hôn cô lần nữa.

Trên đường đến cửa hàng váy cưới, Đường Vãn hỏi:

“Em vẫn chưa chính thức ra mắt bác Phó. Trong mắt người ngoài, liệu có hơi thất lễ không?”

Phó Lễ vừa lái xe, môi khẽ cong lên một nụ cười nhàn nhạt:

“Không đâu, đừng bận tâm chuyện đó. Người quyết định mọi thứ ở Phó gia bây giờ là anh, không phải ông ta.”

Nói xong anh dừng lại một chút, rồi tiếp lời:

“Sau này gặp ông ta, em gọi là ‘bố’ hay ‘bác trai’ đều được, nhưng đừng nghe bất kỳ lời nào ông ta nói.”

Đường Vãn ngoan ngoãn gật đầu.

Một lúc sau, giọng trầm thấp của Phó Lễ vang lên:

“Vãn Vãn có cảm thấy anh là người nhẫn tâm không?”

Đường Vãn vội vàng lắc đầu:

“Em cũng nghe về chuyện nhà anh rồi. Em nghĩ việc anh xử lý dứt khoát như thế là đúng, không phải nhẫn tâm.”

Trong mắt người ngoài đúng là tàn nhẫn, nhưng hiện giờ Đường Vãn đã đứng cùng một chiến tuyến với Phó Lễ, nên cô nghĩ từ góc độ của anh.

Vừa dứt lời, cửa hàng váy cưới đã đến. Phó Lễ dừng xe, quay đầu nhìn cô, giọng nói chậm rãi:

“Ba năm trước, tài xế của anh bị ông ta mua chuộc. Gã đã động tay vào hệ thống phanh xe. Khi xe lao lên cao tốc, không thể dừng lại, mục đích là để anh chết vì tai nạn.”

Tim Đường Vãn chợt thắt lại, cô căng thẳng nắm lấy tay anh.

Anh nắm chặt tay cô, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, rồi nói tiếp:

“Anh đã giành lại tay lái, lái xe rời khỏi cao tốc, cuối cùng lao thẳng xuống sông. May mà anh tự bơi lên được. Chuyện này đã bị ông ta phong tỏa thông tin rất kỹ, bây giờ chẳng còn ai biết nữa. Vãn Vãn nghĩ xem, anh chỉ giành lại cổ phần, so với việc ông ta làm với anh, thì ai mới thật sự tàn nhẫn hơn?”

Cô cau mày, vội vàng lắc đầu:

“Tất nhiên là không có!”

Chỉ nghe thôi đã khiến lòng cô nhói lên. Nghĩ đến những tháng ngày trước kia của anh, cô không kìm được mà đỏ hoe khóe mắt, nói thêm:

“Anh đừng nghĩ nhiều, em thực sự không thấy anh đối xử với bác trai là tàn nhẫn đâu.”

Khóe môi mỏng của Phó Lễ không kìm được khẽ cong lên:

“Biết vì sao anh lại kể cho em chuyện này không?”

Cô khựng lại một chút:

“Anh muốn giải thích lý do anh và bác Phó trở mặt sao?”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play