Beta: Cá Ướp Muối 🐍
__________________
“Không ngờ cả đời này tôi lại có ngày được hưởng thụ đãi ngộ cậu đánh phụ trợ cho mình.”
Khi giao diện trò chơi vừa tải xong, Lão Bàn nhìn về phía cái bóng dáng nhỏ bé tung tăng theo sát phía sau mình—một tinh linh thấp bé mềm mại—giọng tràn đầy cảm khái kiểu “đời này không uổng”: “Nghĩ kỹ lại, tôi hình như chưa từng thấy cậu chơi loại anh hùng mềm như bông này bao giờ.”
“Ừ, C vị dễ gánh team hơn, nên tôi chơi nhiều một chút.” Lâm Độc Nghệ đáp lại, vừa nói vừa ra giữa đường hỗ trợ dùng kỹ năng dọn sạch lính, sau đó chọn một góc đặt tầm nhìn khá chuẩn, rồi lại tiếp tục di chuyển về phía bờ sông, chu đáo soi sáng đường có khả năng bị đối thủ xâm nhập.
Thao tác như vậy không nghi ngờ gì đã giúp Lão Bàn giảm rất nhiều áp lực, khiến hắn vô cùng hài lòng. Nhưng nghĩ lại câu vừa rồi của Lâm Độc Nghệ, hắn lại cảm thấy hơi… lạ:
“Khoan đã, cậu cả ngày chơi C vị, đừng nói là định cướp mạng bọn tôi khi làm phụ trợ nhé?”
Lâm Độc Nghệ: “Của cậu thì vẫn là của cậu, không phải của cậu thì đừng cưỡng cầu.”
Câu trả lời nửa đùa nửa thật khiến Lão Bàn lập tức thấy bất an: “Làm nghề gì yêu nghề đó mới là thanh niên gương mẫu, cậu phải hiểu được lúc nào cũng phải nhận rõ vị trí của mình.”
Lâm Độc Nghệ: “Ha ha.”
Lão Bàn: “…… Tôi cảm giác cậu đang châm chọc tôi thì phải.”
Lâm Độc Nghệ: “Yên tâm, không có.”
Hai người vừa trêu chọc nhau vừa thao tác tay càng lúc càng thuần thục.
Trái tim đang treo lơ lửng của Lão Bàn nhanh chóng hạ xuống khi ngay trong trận, mạng đầu tiên đã nổ.
Hắn sung sướng kêu lên: “Phụ trợ ba ba, tôi yêu cậu!”
Lâm Độc Nghệ: “Bối phận này hơi già rồi, gọi là ca đi.”
Lão Bàn: “One ca ca~!”
Trận 5v5 MOBA này được chia thành hai bên: đỏ và xanh. Trận này, hệ thống phân cho bọn họ vào phe đỏ.
Phe xanh có người đi rừng chơi rất hổ báo, tận dụng tốc độ dọn quái nhanh của tướng mình, vừa vào trận chưa lâu đã định xâm nhập rừng của phe đỏ.
Lâm Độc Nghệ chuẩn xác bắt được khoảnh khắc đối thủ ló đầu, lập tức ping cho Lão Bàn.
Người đi rừng và đường giữa phối hợp ăn ý, lập tức thực hiện một pha phản gank, hạ gục cả người đi rừng lẫn phụ trợ đối phương.
【Ngày Rằm Quấy Cơm (Tâm Yểm Chi Nhận) đã giết Lão Tử Ái Mỹ Nhân (Rừng Rìu Lớn)】
【Ngày Rằm Quấy Cơm (Tâm Yểm Chi Nhận) đã giết Đem Ta Tặng Cho Ngươi Nha (Giữa Mùa Hạ Hiến Tế)】
【First blood (Giọt máu đầu tiên)!】
【Double kill (Song sát)!】
Mạng đầu tiên trong trận luôn mang lại thêm vàng và kinh nghiệm, huống chi lần này còn là một pha song sát—Lão Bàn lập tức “cất cánh” ngay tại chỗ.
Điều khiến hắn vui hơn là chi tiết trước đó: ở thời khắc mấu chốt, Lâm Độc Nghệ đã chủ động dừng lại, nhường phát đánh thường cuối cùng cho hắn—rất có tinh thần hy sinh để đồng đội ăn mạng.
Càng nghĩ càng thấy hời, Lão Bàn bày ra giọng điệu của kẻ “được lợi còn khoe”: “Lúc trước còn lải nhải, cứ tưởng thật sự định cướp mạng của bọn tôi chứ. Cái khác không nói, đúng là khẩu thị tâm phi.”
“Tôi đã nói rồi, của cậu thì vẫn là của cậu.” Lâm Độc Nghệ không bình luận thêm, chỉ liếc qua bản đồ xem vị trí đồng đội rồi ping một lần nữa.
Lần này, cậu đang chơi tướng phụ trợ “Dạ Quang Triệu Hoán Giả”—một tinh linh nhỏ nhắn khoác ánh sáng lục huỳnh. Cậu dùng kỹ năng 2, buff tốc cho cả mình và Lão Bàn, rồi lao thẳng về vị trí vừa đánh dấu.
Khi hai người áp sát, màn sương trong rừng bị vén lên.
Người đi rừng đối phương vừa hồi sinh từ nhà chính, mệt mỏi quay lại farm quái, vừa ngẩng đầu đã thấy hai kẻ mặt mày hùng hổ lao tới.
Tình huống kiểu này ở hẻm núi diễn ra hàng nghìn lần mỗi ngày—rẽ một cái là gặp “tình yêu đích thực”… theo nghĩa đen.
Dạ Quang Triệu Hoán Giả vốn thuộc nhóm phụ trợ “mềm”, máu giấy, thường đứng sau buff tốc và hỗ trợ cho cả đội. Nhưng lần này, tinh linh nhỏ nhắn ấy lại liều mạng lao thẳng vào người đi rừng địch, buộc hắn phải dùng kỹ năng khống chế chủ lực vừa hồi xong để chặn lại.
Cậu ép đối phương xả kỹ năng, rồi mới bình thản lùi ra, nhường cơ hội kết liễu cho Lão Bàn.
Quá trình rút lui nhẹ nhàng như “vẫy tay áo chẳng mang theo áng mây nào”.
Nhìn màn hình mình lại tối đen, người đi rừng phe xanh gần như bật khóc: 【Các ông ơi, rừng nhà mình nát rồi.】
Đường giữa: 【Bình tĩnh, tôi đang có lợi thế.】
Xạ thủ: 【Chúng ta cũng ổn, ông đừng feed nữa là được.】
Tiếc là, chuyện feed hay không… vốn không phải hắn có quyền quyết định.
Lão Bàn từ trước tới nay khi chơi đi rừng luôn giữ nguyên tắc: mình phải là người đi rừng duy nhất trong trận. Mà “duy nhất” có nghĩa là đối thủ sẽ phải bị đánh cho biến mất khỏi sân khấu.
Vốn đã chơi phong cách cực kỳ hổ báo, lần này lại có thêm một Lâm Độc Nghệ mắt tinh tai thính, phối hợp ăn ý, quả thực như cá gặp nước.
Chưa đầy sáu phút, hắn đã tiễn người đi rừng đối phương về nhà bốn lần, chiếm gần như toàn bộ rừng bên kia.
Phe xanh từng định kéo đồng đội sang hỗ trợ, nhưng sự phối hợp của Lâm Độc Nghệ và Lão Bàn quá ăn ý—lúc tấn công thì điên cuồng, lúc chạy trốn thì nhờ buff tốc mà “một đi không trở lại”.