Beta: Cá Ướp Muối 🐍
__________________
Cùng lúc chiếc máy bay hạ cánh, giọng nhắc nhở dịu dàng của tiếp viên hàng không vang lên, khiến Lâm Độc Nghệ đang ngủ chập chờn cũng mơ mơ màng màng mở mắt.
Ngồi bên kia lối đi là một chàng trai trẻ đẹp trai, đã nhanh tay kết nối internet từ trước. Không đeo tai nghe, mà vì khoảng cách khá gần nên âm thanh phát ra từ điện thoại của hắn rõ ràng rơi vào tai Lâm Độc Nghệ.
Trên màn hình điện thoại đang phát trực tiếp buổi họp báo của 【Thịnh Thế Hoa Điển】 trong khuôn khổ giải 《Vấn Đỉnh Điên Phong (ToTheTop)》.
Lúc này, hầu hết các phần trình diễn đã kết thúc, người dẫn chương trình đang hùng hồn công bố danh sách khách mời chính thức của đêm nay.
Trong thời đại thể thao điện tử thịnh hành như mặt trời ban trưa, 《Vấn Đỉnh Điên Phong》 – trò chơi MOBA 5v5 đối kháng anh hùng – được mệnh danh là “3T”, kể từ khi ra mắt gần như đã trở thành biểu tượng của một thời đại.
【Thịnh Thế Hoa Điển】 là sự kiện thường niên do công ty Hải Khiếu tổ chức, mời các cao thủ thuộc Top 20 bảng xếp hạng toàn cầu tham gia, đồng thời tổ chức nhiều trận giao hữu mang tính giải trí.
Tuy nhiên, so với những màn trình diễn hoa lệ, điểm thu hút nhất vẫn là “trận chiến giành người” giữa các câu lạc bộ thể thao điện tử hàng đầu.
Không thể nghi ngờ, đây cũng chính là dịp ký hợp đồng tuyển thủ chuyên nghiệp quy mô nhất trong năm. Thống kê cho thấy, hiện tại ít nhất 80% tuyển thủ chuyên nghiệp đã từng được phát hiện và ký hợp đồng tại sự kiện này.
Chàng trai bên kia lối đi, trước mặt là hai người bạn, vừa ngay khi máy bay dừng hẳn, đã tháo dây an toàn rồi cúi người qua nói:
“Ê, cậu thấy danh sách khách mời năm nay chưa? The One vẫn không tham gia!”
Người đối diện quay đầu lại:
“Công ty Hải Khiếu năm nào cũng quảng bá rằng Thịnh Thế Hoa Điển là buổi tiệc lớn nhất của giới game thủ, vậy mà suốt ba năm liền, họ không mời được người đứng đầu bảng xếp hạng tổng. Lần này cả Top 1 vị trí đường giữa và xạ thủ cũng vắng mặt. Hừ, theo tôi đoán, The One chắc cố tình ‘vả mặt’ ban tổ chức.”
Người thứ ba xen vào, giọng châm chọc:
“The One thống trị bảng xếp hạng đã ba năm rồi, vẫn không chịu lộ diện? Chẳng lẽ tin đồn là thật, cậu ta thực ra chỉ là một thiếu niên vị thành niên bị giám hộ nghiêm ngặt?”
Chàng trai bên kia lối đi tỏ vẻ tiếc nuối:
“Thật ra tôi rất muốn biết The One trông như thế nào. Dù sao thì suốt bao năm liền bá chiếm ngôi đầu, thế nào cũng là một ‘thần nhân’.”
Lâm Độc Nghệ kéo vali, theo dòng người xuống máy bay. Chỉ đến khi khoảng cách với mấy người kia dần xa, cậu mới khẽ lẩm bẩm một câu:
“Đã thành niên rồi.”
Hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ lập tức khiến tâm trạng cậu thoải mái hơn.
Qua cửa kiểm tra an ninh xong, Lâm Độc Nghệ mới chậm rãi lấy điện thoại ra. Gần như ngay lập tức, cuộc gọi từ bờ bên kia vang lên. Giọng nói sang sảng của Lão Bàn lập tức ùa vào tai cậu:
“One ca ca, cậu cuối cùng cũng xuống máy bay rồi à!”
Nghe âm thanh náo nhiệt ở đầu dây bên kia, Lâm Độc Nghệ nhớ đến buổi phát sóng trực tiếp mà chàng trai ngồi cạnh vừa xem:
“Bên cậu kết thúc rồi à?”
“Ừ, mới tan xong.” Lão Bàn chẳng hề thấy ngượng khi vừa nói vừa than thở:
“Bao nhiêu lần tôi rủ cậu cùng đi tham gia, thế mà cậu cứ khăng khăng vội về nước. Sao vậy, trong nước có ‘tiểu yêu tinh’ nào đang chờ cậu à? Nhiều năm tình cảm, vậy mà nói bỏ là bỏ được luôn sao?”
“Cậu tự chờ các câu lạc bộ chuyên nghiệp mời ký hợp đồng đi, đừng kéo tôi theo.” Lâm Độc Nghệ đáp với giọng đã quá quen thuộc với kiểu than vãn này. “Tôi đâu định đánh chuyên nghiệp. Lộ mặt chỉ rước thêm phiền phức.”
“Đúng là bây giờ mấy ông giám đốc câu lạc bộ cứ nhìn chằm chằm cậu như yêu tinh nhìn thịt Đường Tăng. Nếu cậu đến sự kiện này, e là chưa kịp bắt đầu chương trình thì đã bị bọn họ ‘nuốt chửng’ mất rồi.” Lão Bàn “chậc” một tiếng, giọng lại pha chút tiếc nuối:
“Bây giờ ngành eSports phát đạt thế, cậu lại cực kỳ thích trò chơi này, sao cứ khăng khăng từ chối đánh chuyên nghiệp? Cậu nhìn đi – đứng đầu bảng tổng toàn server, đứng đầu bảng xạ thủ, đứng đầu bảng đường giữa, lại mới mười tám tuổi, đẹp trai như hoa, chỉ cần một trong mấy yếu tố đó thôi cũng đủ khiến người ta ‘rụng tim’ rồi.”
Trong trò chơi 《Vấn Đỉnh Điên Phong》, ngoài bảng xếp hạng tổng, hệ thống còn thiết lập nhiều bảng xếp hạng theo từng vị trí, được gọi là 【Phong Thần Bảng】.
Lâm Độc Nghệ thường chơi hai vị trí: đường giữa và xạ thủ. Vì vậy ngoài việc đứng đầu bảng tổng, cậu cũng chiếm ngôi số một ở cả hai bảng đơn này.
Theo thông lệ, 【Thịnh Thế Hoa Điển】 sẽ gửi thư mời đến Top 20 của từng bảng xếp hạng. Thế nên, một người đã liên tục bá chiếm ngôi đầu ba năm như cậu, đương nhiên luôn nhận được nhiều thư mời.
Trước câu hỏi của Lão Bàn, Lâm Độc Nghệ chỉ nhẹ nhàng đáp:
“Chính vì tôi thích chơi game, nên mới không muốn đánh chuyên nghiệp.”
Bởi Lâm Độc Nghệ còn có một bí mật – ngay cả Lão Bàn cũng không biết: đây đã là đời thứ hai của cậu.
Ở kiếp trước, cậu từng dẫn dắt đội eSports của mình lập nên vương triều chiến thắng chưa từng có, nhưng rồi phải giải nghệ vì căn bệnh không thể cứu chữa do cường độ luyện tập quá cao, từ đó mãi mãi rời xa thế giới trò chơi.
Bây giờ, may mắn có cơ hội sống lại ở một thế giới song song, so với những chiếc cúp đã quá quen thuộc, cậu lại muốn tận hưởng một cuộc sống chậm rãi, an nhàn hơn.
Sự khắc nghiệt của nghề tuyển thủ khiến sự nghiệp quá ngắn ngủi. Một khi được chọn lại, đương nhiên cậu muốn mở ra một hành trình game thủ dài lâu và thoải mái hơn.
Dù sao thì… những chiếc cúp, cậu đã chạm đủ rồi.