“Lâm Gia Nhất!” – Hứa Mạch Khả vẫy tay gọi cậu, chàng trai cao vừa ghi điểm cũng quay đầu nhìn theo tiếng gọi.
Lâm Gia Nhất muốn chuồn cũng không kịp.
“Cậu chính là Lâm Gia Nhất à!” – Nam sinh đi theo sau Hứa Mạch Khả tiến lại gần, một tay vén áo lau mồ hôi, để lộ mấy múi cơ bụng săn chắc:
“Tôi thường nghe Tiểu Khả nhắc đến cậu.”
Lâm Gia Nhất không bắt chuyện:
“Cậu chơi bóng hay đấy.”
“Thái Vũ là sinh viên thể thao mà.” – Hứa Mạch Khả nhận lấy chai nước từ bạn trai, mỉm cười nói:
“A Nhất cũng chơi bóng rất giỏi.”
“Thật à?” – Thái Vũ nhướng mày:
“Đấu một trận nhé?”
“Thôi, tôi chơi không giỏi.” – Linh Gia Nhất thật sự không muốn chơi, trời nóng thế này, chạy vài vòng dưới nắng chẳng phải lột cả lớp da sao.
“Không sao.” – Thái Vũ liếc nhìn Hứa Mạch Khả:
“Chơi cho vui mà.”
Lâm Gia Nhất còn định từ chối, Thái Vũ đã khoác vai Hứa Mạch Khả, cười đắc ý:
“Tiểu Khả khen cậu không chỉ một lần, nói cái gì cũng giỏi, làm bạn một chút đi, chẳng lẽ cậu không nể mặt chút nào sao?”
Đến rồi đây, chiêu ép đạo đức huyền thoại!
Rõ ràng là coi cậu như tình địch.
Trong lòng Lâm Gia Nhất có cả ngàn con ngựa hoang phi nước đại, thầm nghĩ:
Anh bạn à, không đến mức đó đâu, thật sự không đến mức đó, bạn gái anh coi tôi như chị em thân thiết thôi mà!
“Chơi đi mà.” – Hứa Mạch Khả cũng nói:
“Lâu rồi không thấy cậu chơi bóng, để đám sinh viên thể thao này mở mang tầm mắt, tụi mình cầm bút nhưng kỹ năng thể thao cũng chẳng kém họ đâu.”
Lâm Gia Nhất cười ngại ngùng:
“Thôi bỏ đi.”
“Đừng thế.” – Thái Vũ nói:
“Cùng lắm tôi nhường cậu hai điểm.”
Hứa Mạch Khả liếc bạn trai:
“Đừng coi thường người ta.”
“Nhường với chả nhịn gì.” – Lâm Gia Nhất mỉm cười:
“Trên sân đấu mà nói đến nhường nhịn thì chẳng tôn trọng môn thể thao này chút nào.”
“Vậy là cậu đồng ý rồi?”
“Chơi thôi.” – Lâm Gia Nhất duỗi tay, nhe răng cười với Hứa Mạch Khả:
“Nhớ chụp vài tấm ảnh cho tôi, lát nữa tôi đăng lên Weibo.”
Hứa Mạch Khả mỉm cười:
“Yên tâm đi.”
Ai mà thấy bạn gái mình thân thiết với nam sinh khác cũng chẳng vui nổi, sắc mặt Thái Vũ hơi trầm xuống, quay lưng lại, định lên sân rồi cho cậu một bài học.
Lâm Gia Nhất bước vào sân, đón lấy quả bóng Thái Vũ ném tới:
“Chơi kiểu gì?”
“Đã nói là có tinh thần thi đấu thì chơi theo luật chính thức, bên này thiếu người, chơi ba đấu ba đi.”
Lâm Gia Nhất không phản đối.
Đâu còn là học sinh tiểu học, chẳng cần phải đặt cược gì cả. Hôm nay vì sao đứng ở đây, ai cũng rõ trong lòng, chẳng cần giả vờ xa lạ. Đã là để thể hiện, thì cứ phô diễn hết mức.
Nhưng mà, Thái Vũ này đúng là coi thường người ta quá.
Lâm Gia Nhất vốn đứng không xa, hai tay nâng bóng, ném rổ thành công.
“Đẹp quá!” – Hứa Mạch Khả nhảy lên reo hò.
Lâm Gia Nhất vẫy tay cười, thầm nghĩ:
Anh bạn trai từ đâu nhảy ra mà muốn lung lay vị trí chị em thân thiết của tôi, đúng là tự đánh giá quá cao.
Một tiếng “chị em là trên hết” mà cũng không hiểu, hồi nhỏ chơi QQ Space uổng công rồi.
Chơi vài quả, Thái Vũ bắt đầu cảm thấy nguy cơ. Nhận ra Lâm Gia Nhất không phải loại “hữu danh vô thực”, Thái Vũ thấy cần phải làm gì đó để dập tắt khí thế của cậu.
Thế là đầu óc chập mạch, lúc úp rổ lại đổi hướng, định úp thẳng vào mặt Lâm Gia Nhất.
Lâm Gia Nhất chết sững – không ai nói với cậu rằng con trai ghen cũng có thể diễn một vở cung đấu.
Nhưng cậu chỉ là chị em của Hứa Mạch Khả thôi mà!
Chết tiệt, oan quá rồi!
Tránh không kịp, Lâm Gia Nhất đành nhắm mắt lại, nghe thấy Hứa Mạch Khả hét lên:
“Cẩn thận!” – trong lòng thầm nghĩ:
Tôi đúng là con cá bị oan lớn nhất quả đất.
“A Nhất!” – Hứa Mạch Khả chạy tới:
“Cậu không sao chứ?”
Lâm Gia Nhất: “???”
Xong rồi à? Nhanh thế?
Tên này không ổn thật, chẳng đau tí nào.
Lâm Gia Nhất mở mắt, không kìm được buột miệng:
“Vãi chưởng, cậu từ đâu xuất hiện thế?”
Bóng lưng cao gầy gần như che phủ cả người cậu, Giang Hoài ôm bóng, mặt trắng bệch như người chết đã nửa tháng.
“Không sao chứ?” – Cậu hỏi.
Lâm Gia Nhất hỏi ngược lại:
“Cậu không sao chứ?”
Bộp! – Bóng rơi khỏi tay.
Lông mày thanh tú của Giang Hoài hơi nhíu lại.
“Sao thế?” – Lâm Gia Nhất sững người, lo lắng hỏi:
“Đau ở đâu?”
Giang Hoài khẽ nói:
“Đâu cũng đau.”
“Mau đến phòng y tế đi!” – Hứa Mạch Khả vội nói.
“Đúng đúng đúng!” – Lâm Gia Nhất chẳng buồn tính toán với họ Thái nữa, hỏi Giang Hoài:
“Đi được không? Có cần tôi cõng không?”
Thái Vũ ngẩn người một lúc, thầm nghĩ:
Hai người các cậu định diễn trò ăn vạ à? Nhận bóng bằng chân chắc? Sao lại không đi nổi?
Giang Hoài trầm ngâm một lát, gật đầu nói:
“Chắc là đi được.”
“Tôi đỡ cậu nhé?” – Lâm Gia Nhất dè dặt hỏi.
“Ừm.” – Giang Hoài yếu ớt đáp: “Ba lô của tôi.”
“Để tôi!” – Lâm Gia Nhất chạy vài bước, nhặt chiếc ba lô đen bên vệ đường, rồi quay lại đỡ người.
Lề mề mãi mới tới phòng y tế, kiểm tra xong thì chẳng có gì nghiêm trọng.
Lâm Gia Nhất vẫn chưa yên tâm, nói với bác sĩ trường:
“Thầy xem lại giúp em với, cậu ấy đau đến toát cả mồ hôi rồi, hay là kê chút thuốc giảm đau?”
“Thuốc giảm đau đâu phải muốn uống là uống? Tôi bảo không sao là không sao. Trời nóng thế này, không ra mồ hôi mới là lạ.”
“Nhưng cậu ấy trông đau lắm.” – Không trách Lâm Gia Nhất phản ứng thái quá, chủ yếu là vì Giang Hoài quá mong manh, gầy như tờ giấy, đi đường mà vô tình va phải cũng khiến Lâm Gia Nhất lo hắn sẽ tan thành mảnh vụn.
“Cậu ấy không yếu như cậu tưởng đâu.” – Thầy vẫy tay:
“Nghỉ ngơi vài ngày là ổn. Nếu cậu thật sự lo thì nấu ít canh xương cho cậu ấy, ăn gì bổ nấy.”
“Thật ạ?” – Lâm Gia Nhất bán tín bán nghi.
Giang Hoài đột nhiên đứng dậy, nhẹ giọng nói:
“Tôi ổn rồi, cảm thấy không đau lắm nữa.”
Lâm Gia Nhất vừa áy náy vừa ngại, Giang Hoài lại an ủi:
“Tôi tự nguyện mà, cậu không cần thấy có lỗi.”
Lâm Gia Nhất: “…”
Cảm ơn cậu nhé, vốn không thấy có lỗi, giờ thì có rồi.
Dưới cái nắng gay gắt, hai người lết ra khỏi phòng y tế, chậm rãi đi đến cổng trường. Lâm Gia Nhất mặc kệ trời nắng, hỏi:
“Cậu ở đâu, tôi gọi xe cho.”
“Không cần đâu.” – Giang Hoài nói:
“Tôi tự đi được.”
“Ồ.” – Lâm Gia Nhất gật đầu, nói khô khốc:
“Vậy tôi không tiễn nữa, về nhớ uống nhiều canh nhé.”
Giang Hoài ừ một tiếng, đưa tay ra.
“Làm gì?” – Lâm Gia Nhất lùi lại một bước, cảnh giác cao độ.
Giang Hoài khựng lại, giọng nhỏ hơn:
“Ba lô.”
Trời ạ! Đúng là bị hoang tưởng rồi.
Lâm Gia Nhất hơi ngượng:
“Thôi để tôi gọi xe cho cậu.”
Giang Hoài lắc đầu:
“Không cần.”
Lâm Gia Nhất: “…”
Tự nhiên thấy ghét bản thân là sao?
Cậu đưa ba lô lại, theo tinh thần nhân đạo, hỏi thêm một câu:
“Thật sự không cần?”
“Ừ.” – Giang Hoài đưa tay ra, móc lấy quai ba lô, chưa kịp để Lâm Gia Nhất buông tay thì ngón tay trượt một cái, rơi mất.
Một khoảng lặng.
“Xin lỗi.” – Giang Hoài nói:
“Tay này không có lực.”
Hắn đổi tay, vừa đưa ra thì Lâm Gia Nhất đã đeo ba lô lên vai.
“Tôi đưa cậu về.”
Làm người không thể quá vô tình, huống chi là do mình khiến người ta bị thương.
Lâm Gia Nhất mở ứng dụng gọi xe, hỏi:
“Cậu ở đâu?”
Giang Hoài đọc địa chỉ, rồi nói thêm:
“Nhưng tôi phải ghé một chỗ trước.”
“Không để hôm khác được à?”
Giang Hoài lắc đầu:
“Tôi tự đi cũng…”
“Địa chỉ.” – Lâm Gia Nhất cắt ngang.
Đợi xe, Lâm Gia Nhất nhấc thử ba lô trên vai – không ngờ nặng thật.
Gần đến nơi, Giang Hoài đột nhiên bảo tài xế dừng lại, xuống xe mua một bó hoa. Lâm Gia Nhất hoảng hốt:
“Cậu làm gì đấy?”
“Tôi không nhận đâu nhé!”
Tài xế liếc nhìn hai người qua gương chiếu hậu.
Giang Hoài lên xe:
“Cho bệnh nhân.”
Lâm Gia Nhất thở phào, thấy mình phản ứng hơi quá, có phần tổn thương người ta, bèn tìm chuyện để nói:
“Cậu đi thăm bệnh à? Ai thế?”
“Thầy tôi.”
“Ồ.” – Lâm Gia Nhất hỏi:
“Thầy ở trường mình à?”
Giang Hoài nhìn bó hoa trên đùi, im lặng hai giây:
“Không phải.”
Quẹo trái quẹo phải mãi mới vào được một khu dân cư, con đường rợp bóng cây dài đến mức không thấy điểm cuối. Lâm Gia Nhất xách ba lô, chưa đi đã thấy mệt.
“Cậu tự vào đi.” – Cậu tìm bóng cây, vẫy tay với Giang Hoài:
“Tôi đợi ở đây.”
Giang Hoài không ép, cũng không đòi lại ba lô, đi được mười mấy mét thì dừng lại, như muốn xác nhận Lâm Gia Nhất vẫn còn ở đó, đi ba bước quay đầu hai lần, rồi nhận ra mình hơi quá.
Dừng lại một chút, rồi tiếp tục đi.
Lâm Gia Nhất tìm được một chiếc ghế dài, duỗi chân ra, thoải mái nằm dài. Lấy điện thoại ra, định tranh thủ lướt Weibo trước khi Giang Hoài quay lại, thì tin nhắn WeChat hiện lên như tuyết rơi.
Cậu mở từng cái như đang duyệt tấu chương.
【Hứa Mạch Khả: Xin lỗi nhé A Nhất, tôi không ngờ Thái Vũ lại nhỏ nhen như vậy. Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ cho cậu một lời giải thích.】
Dù đã là chị em rồi, thì cũng nên chu đáo thêm chút. Lâm Gia Nhất suy nghĩ một lúc, cân nhắc từng chữ.
【+1: Chuyện nhỏ thôi, cậu đừng để tâm. Tôi chỉ hơi lo cho cậu, tôi thấy Thái Vũ hình như không kiểm soát được cảm xúc, cậu ấy không có xu hướng bạo lực chứ?】
Lâm Gia Nhất bật cười khẽ, lấy ba lô của Giang Hoài làm gối, kê sau lưng, mở tiếp tin nhắn bên dưới.
【Tống Thể: Gì thế? Tôi nghe nói cậu vì người đẹp mà nổi giận, đấu với nam thần khoa thể thao? Không ngờ đấy A Nhất, cậu cũng có bản lĩnh ghê ha. Nhưng cẩn thận nhé, Hứa Mạch Khả dù tốt cũng là bạn gái người ta.】
【Dầu Mỡ: Đỉnh quá anh em!】
【Kim Chủ Ba Ba: Không sao chứ?】
Tin cuối cùng là của Trần Hi gửi đến, tim Lâm Gia Nhất khựng lại một nhịp, chậm rãi mở ra, thầm nghĩ:
Mình chỉ chơi một trận bóng thôi mà, sao tin đồn lan xa thế?
【Trần Hi: Tối nay rảnh không, đi xem phim nhé?】
Lâm Gia Nhất ngẩn người một lúc, trong đầu bỗng hiện lên một câu hát:
“Tình yêu đến quá nhanh như cơn lốc xoáy?”
Giang Hoài quay lại thì thấy Lâm Gia Nhất đang chìm trong niềm vui tăng follow, không nhận ra có người đến gần, cứ lướt từng bình luận một. Một gương mặt tinh xảo đến mức có thể gọi là “đẹp” bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt.
Ánh nắng bị tán qua lớp lá cây rơi lốm đốm trên vai hắn, rõ ràng là ngược sáng, nhưng nốt ruồi nhỏ nơi đuôi mắt lại càng nổi bật, quyến rũ lạ thường.
Lâm Gia Nhất há miệng, định hỏi sao cậu lại đứng gần thế, nhưng lời ra đến miệng lại biến thành một câu đầy chân thật:
“Vãi chưởng!”