“Không ai cả!” – Lâm Gia Nhất như bị giẫm phải đuôi, phản ứng dữ dội đến mức Triệu Tư Nguyên cũng phải lộ vẻ mặt kỳ quái.
“Giang Hoài à.” – Chu Lâm dùng ngón trỏ chống cằm, gõ nhẹ hai cái: “Cậu ấy trông khá đẹp trai, lần trước bầu chọn nam thần trường cũng có không ít người bỏ phiếu cho cậu ấy. Có lẽ vì cậu ấy mang nét đẹp hơi nữ tính, không hợp với gu thẩm mỹ của đa số người về nam giới, nên cuối cùng thua Thường Lộ hơn mười phiếu.”
“Tôi tưởng cậu sẽ thích kiểu như Thường Lộ hơn, dù sao quan hệ hai người cũng tốt mà.” – Chu Lâm hơi bất ngờ: “Không ngờ cậu lại thích kiểu như Giang Hoài.”
“Ai nói tôi thích Giang Hoài!” – Lâm Gia Nhất mặt đỏ bừng, như nuốt phải ruồi, cố gắng phủ nhận bằng giọng to: “Tôi thích con gái!”
Phòng bao im lặng vài giây, sau đó bật ra một tràng cười lớn.
Triệu Tư Nguyên khoác vai Linh Gia Nhất, trêu chọc: “Biết mày thích con gái rồi, có thể thu hẹp phạm vi lại chút không? Ví dụ như ai trong phòng này?”
“Cút đi!” – Chu Lâm cười, véo Triệu Tư Nguyên một cái, rồi quay đầu nháy mắt với Trần Hi.
Khi kết thúc thì đã hơi muộn, Chu Lâm đề nghị đi dạo chợ đêm, Trần Hi không phản đối, Triệu Tư Nguyên gật đầu lia lịa – được ở bên bạn gái thêm chút nữa, cậu ta còn mừng không kịp. Ba người cùng nhìn về phía Lâm  Gia Nhất.
“Thôi đi.” – Vua phá đám nhìn đồng hồ: “Một lát nữa ký túc xá đóng cửa rồi.”
Triệu Tư Nguyên tức giận không chịu nổi – con gái còn chưa nói gì, cậu đã không vui rồi.
Nhưng anh em vẫn là anh em, nhìn gương mặt hơi ửng đỏ của bạn gái và vẻ ngượng ngùng của Trần Hi, Triệu Tư Nguyên đành đứng ra hòa giải: “Cho phép tôi trịnh trọng giới thiệu, Lâm Gia Nhất – nam sinh thuần khiết, tay sai của Thường Lộ, cục cưng của cô quản lý ký túc xá.”
Hai cô gái nhìn nhau, bật cười khúc khích.
“Sao cậu lại nói bạn mình như thế.”
Thấy bạn gái vui vẻ, Triệu Tư Nguyên cuối cùng cũng thở phào, lén thúc cùi chỏ vào Lâm Gia Nhất, đe dọa cậu mau nói gì đó dễ nghe.
“Đúng vậy.” – Lâm Gia Nhất phối hợp: “Bình thường tôi gọi cô quản lý ký túc xá là mẹ.”
Trần Hi cũng bật cười: “Cậu nhận mẹ khắp nơi, mẹ ruột cậu biết có đánh cậu không?”
Lâm Gia Nhất cười: “Bà ở xa lắm, muốn đánh cũng không với tới.”
Triệu Tư Nguyên gọi xe, nói có chuyện với Chu Lâm, bảo Lâm Gia Nhất đưa Trần Hi về trường.
Lâm Gia Nhất tất nhiên hiểu ý hai người, cũng không từ chối – Võ Truyền cách đây khá xa, để cô gái tự về thì cậu cũng không yên tâm.
Cậu rất ga lăng mở cửa xe, đợi Trần Hi lên xe rồi đóng cửa, vòng qua ghế phụ, dưới ánh mắt kinh ngạc của cặp đôi nhỏ, thản nhiên ngồi vào.
Xe vừa chạy, Triệu Tư Nguyên đã bắt đầu bấm điện thoại, vừa tiếc vừa giận.
Tối về đến ký túc xá, vừa vào cửa đã bị nước miếng phun đầy mặt, lau một cái, lại bị Triệu Tư Nguyên và Dầu Mỡ mắng như mắng con, cuối cùng Thường Lộ về mới cứu được Lâm Gia Nhất khỏi trận mưa nước bọt.
“Gia môn bất hạnh!” – Triệu Tư Nguyên tức giận: “Mày tưởng con gái xinh thế dễ tìm à? Nếu không phải tao ngày nào cũng đi học cùng, làm trâu làm ngựa phục vụ, gió bên tai thổi đến mức miệng tao nổi cả mụn, Chu Lâm có giới thiệu cô bạn xinh thế cho mày không? Tao thật sự chịu thua! Lâm Gia Nhất, ,mày đúng là đáng đời không có người yêu!”
“Bọn tao nói chuyện cũng khá ổn mà.” – Lâm Gia Nhất gãi đầu: “Cô ấy còn nhắn WeChat hỏi tao về đến chưa.”
“Người ta lịch sự với mày thôi!” – Triệu Tư Nguyên ngồi dậy: “Hết hy vọng rồi Lâm Gia Nhất, mày cứ độc thân cả đời đi.”
Lâm Gia Nhất mặt mày ủ rũ: “Không đến mức đó chứ.”
Triệu Tư Nguyên cười lạnh, nhảy xuống từ giường trên: “Mày xem có đến mức đó không.”
Ngay cả Lâm Gia Nhất cũng nghĩ là hết hy vọng rồi, ai ngờ mèo mù vớ cá rán, thật sự để cậu gặp may.
Trong giờ học chuyên ngành, Triệu Tư Nguyên lén lút ném cho cậu một mảnh giấy, Lâm Gia Nhất lười chẳng buồn xem.
Thời đại nào rồi, còn truyền giấy, điện thoại mua về để trưng à?
Chưa kịp xem, thầy giáo Lão Tào đã gọi tên Lâm Gia Nhất, bảo cậu trả lời câu hỏi vừa nêu.
Lâm Gia Nhất: “…”
“Không trả lời được?” – Lão Tào nói: “Tôi cũng không phải kiểu giáo viên vô lý, cậu đọc to mảnh giấy Triệu Tư Nguyên vừa truyền cho cậu là có thể ngồi xuống.”
Lâm Gia Nhất đứng hình.
Đừng nhìn Lão Tào bình thường hiền hòa, nhưng trong chuyên môn thì nghiêm khắc vô cùng. Vì tốt nghiệp thuận lợi, cũng vì sau này thi cao học dễ dàng hơn – dù cậu chưa chắc sẽ thi, nhưng mọi chuyện đều có khả năng.
Vì khả năng đó, Lâm Gia Nhất quyết đoán bán đứng bạn cùng phòng.
Cậu mở mảnh giấy ra, nét mặt hơi méo mó.
“Sao không đọc?” – Lão Tào dịu dàng hỏi.

Lâm Gia Nhất quay đầu liếc nhìn Triệu Tư Nguyên, hắng giọng, dùng giọng điệu bình thản không chút cảm xúc, cố gắng làm cho câu nói trên mảnh giấy nghe bớt tục tĩu:
“Chết tiệt , vận may của mày đâu cả rồi .”
Cái quái gì thế.
Triệu Tư Nguyên mặt mũi sụp đổ, giữa tiếng cười nín nhịn đầy khó khăn của cả lớp, cậu ta ôm mặt lại.
Tan học, Triệu Tư Nguyên lập tức quàng tay siết cổ Lâm Gia Nhất, giọng đầy tức giận:
“Bố đối xử với mày tốt thế, vậy mà mày lại bán đứng bố!”
“Biết sai rồi, biết sai rồi.” – Lâm Gia Nhất cười cầu xin tha thứ.
“Thôi đi.” – Thường Lộ kéo cậu ra khỏi tay Triệu Tư Nguyên, hỏi:
“Chiều làm gì, có muốn đi ăn lẩu không?”
“Muốn muốn muốn!” – Lâm Gia Nhất trốn ra sau lưng Thường Lộ.
Quán họ hay đến nằm trong trung tâm thương mại cách hai con phố, đi bộ thì xa, đi xe thì lại gần quá – may mà trong nhóm có một người chịu chi.
Lúc đợi xe, họ nhìn thấy bên kia đường có một quán nướng mới khai trương, trước cửa đặt một tấm banner cao bằng hai người, hình như đang có khuyến mãi.
Lâm Gia Nhất nheo mắt nhìn, kéo tay Thường Lộ:
“Vãi chưởng!”
Chu Bắc Phương quay đầu lại:
“Vãi ai?”
Lâm Gia Nhất bực mình:
“Tư tưởng mày có thể trong sáng chút không?”
Cậu chỉ tay:
“Giảm giá cho học sinh chồng thêm giảm giá.”
Thường Lộ bất lực:
“Mày không thể có chút chí khí à?”
“Thì tao đang tiết kiệm tiền cho mày mà.”
Thường Lộ:
“Con đúng là đứa con ngoan của bố.”
Lâm Gia Nhất vốn không cưỡng lại được sức hút của đồ miễn phí, kéo cả nhóm đổi địa điểm. Sau khi gọi món xong, cuối cùng cậu mới nhớ ra hỏi Triệu Tư Nguyên:
“Mày viết cái gì trong mảnh giấy thế?”
Triệu Tư Nguyên liếc cậu một cái:
“Kiếp trước mày chắc chắn đã cứu cả dải Ngân Hà.”
Trùng hợp thật, một phòng ký túc mà có đến hai anh hùng.
"Dầu Mỡ" dùng đũa chấm chút ớt bột, hỏi:
“Sao cơ?”
Triệu Tư Nguyên ngả người ra sau:
“Cô gái đó để ý cậu ta rồi.”
“Ồ!” – "Dầu Mỡ nói:
“Tốt quá còn gì!”
“Mày chẳng bảo là hết hy vọng rồi sao?” – Thường Lộ hỏi:
“Rốt cuộc là sao?”
“Thì mới nói cậu ta cứu cả dải Ngân Hà.” – Triệu Tư Nguyên cũng không hiểu nổi, nghĩ mãi mới đưa ra một lý do tương đối hợp lý:
“Chắc là thích cái vẻ ngốc nghếch trong sáng của cậu ta.”
“Dù là gì, có hy vọng là được.” – “Dầu Mỡ ”giơ ly nước lọc lên:
“Chúc mừng A Nhất có triển vọng thoát kiếp độc thân, cạn ly nào!”
Lâm Gia Nhất nâng ly:
“Cảm ơn cảm ơn.”
Lúc thanh toán, Lâm Gia Nhất thò đầu nhìn thử, chưa kịp thấy rõ thì bị Thường Lộ đẩy đầu về.
Chu Bắc Phương hỏi:
“Tí nữa làm gì?”
“Tao hẹn Lâm Lâm đi xem phim, phải về đón cô ấy.” – Triệu Tư Nguyên vừa nhắn WeChat vừa không ngẩng đầu.
“Còn hai bọn mày?”
Lâm Gia Nhất thở dài:
“Về thôi, nằm dài.”
Thường Lộ thanh toán xong thì nhận được một cuộc gọi, Triệu Tư Nguyên nói:
“Chắc là bạn gái gọi.”
Lâm Gia Nhất nhìn sang “Dầu Mỡ”, thấy anh ta cười ngây ngô, có chút áy náy nhìn mình, Lâm Gia Nhất lại thở dài:
“Thôi, ai làm gì thì làm đi, trẫm phải hồi cung rồi.”
“Mày bị ngốc à.” – Triệu Tư Nguyên nói:
“Hẹn Trần Hi đi!”
Lâm Gia Nhất nhìn mặt trời ngoài kia, lập tức từ bỏ:
“Nắng thế này, bắt con gái ra ngoài thì ngại lắm, để hôm khác đi.”
Triệu Tư Nguyên đảo mắt:
“Tao thật sự hết nói nổi với mày.”
Đợi Thường Lộ gọi xong, mấy người chia tay nhau trước cửa quán. Lâm Gia Nhất vừa đi vừa lắc lư, đến sân thể thao, thấy mấy nam sinh đang chơi bóng rổ, có một người cao lớn ném cú ba điểm rất đẹp, Lâm Gia Nhất nhảy lên hô một tiếng “hay!”
Người kia quay đầu lại giơ tay ra hiệu với cậu.
Một cô gái ngồi bên cạnh đứng dậy đưa nước, vừa quay đầu lại, mặt Lâm Gia Nhất lập tức tái xanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play