Cửa hàng tổ chức lễ kỷ niệm suốt một tuần, mỗi ngày Lâm Gia Nhất đều đến mua một tặng một. Nếu ký túc xá có người thì cậu mang về cho họ, không có thì chọn ngẫu nhiên một người qua đường may mắn.
Nhân viên trong tiệm đều quen mặt cậu, thường hỏi theo thói quen: “Vẫn như cũ?”
Lâm Gia Nhất đi tới dưới máy lạnh, vén áo lên để hứng gió: “Nửa đường.”
Tấm rèm phía sau bị vén lên, ông chủ xách một xô đá đi ra, vừa thấy cậu đã cười: “Lại đến nữa à.”
Lâm Gia Nhất đáp qua loa: “Nhờ em cả đấy, không thì món mới của anh chắc ế chỏng chơ.”
Ông chủ cười lớn: “Người ta chê khó uống, chỉ có cậu ngày nào cũng đến ủng hộ, anh phải cảm ơn cậu thật đấy.”
Lâm Gia Nhất khoát tay: “Khách sáo.”
Ông chủ rửa tay xong, chống khuỷu tay lên quầy thu ngân, hỏi: “Cậu thật sự thích uống hay làm từ thiện thế?”
Lâm Gia Nhất cũng cười: “Em đâu có giàu đến thế.”
Ting ting—
Chuông trên cửa kính vang lên hai tiếng, nhân viên quay lại, nở nụ cười lộ tám chiếc răng: “Chào mừng quý khách.”
Nụ cười của Lâm Gia Nhất cứng đờ trên mặt.
Mẹ nó, như ma ám không tan!
“Anh muốn uống gì ạ?”
Giang Hoài liếc nhìn Lâm Gia Nhất, hỏi: “Cậu ấy uống gì?”
Nhân viên ngẩn ra: “Nước soda kiwi chanh.” Sợ hắn không biết là gì, nhân viên giải thích thêm: “Là kiwi trộn chanh và nước có ga.”
Giang Hoài nói: “Tôi cũng vậy.”
“Loại này đang khuyến mãi mua một tặng một, anh ghép chung với cậu ấy nhé?”
Động tác lấy điện thoại của Giang Hoài khựng lại, gật đầu: “Được.”
Lâm Gia Nhất không nhịn nổi nữa: “Được cái con khỉ!”
Hại người ta xong còn muốn ké trà sữa! Cậu sống đến giờ chưa thấy ai mặt dày như thế.
Nhân viên nhìn người này rồi người kia, định nói chỉ là một ly trà sữa thôi mà, không cần căng thẳng thế, không thì tặng luôn cũng được.
Giang Hoài cụp mắt: “Không phải cậu nói trà sữa mua một tặng một, một người uống rất ngán sao?”
Nhân viên bừng tỉnh.
Quen nhau! Bảo sao không khí kỳ lạ thế.
“Cũng không cho cậu!” Lâm Gia Nhất vừa thấy hắn là tức.
Nếu không phải vì hắn trông yếu ớt, mặt trắng eo thon, đánh một cú là mất nửa cái mạng, thì cậu đã không dễ dàng tha thứ như vậy.
Cậu quay sang hỏi nhân viên: “Xong chưa, tôi đang vội.”
“Xong rồi, xong rồi.”
Lâm Gia Nhất nhận lấy, ngay trước mặt Giang Hoài cắm hai ống hút vào hai ly trà sữa, mỗi ly uống một ngụm, rồi ném ánh mắt khiêu khích: “Nhìn cái gì mà nhìn!”
Sau khi thể hiện xong, cậu nghênh ngang bước ra ngoài, ông chủ cười lắc đầu, hỏi Giang Hoài: “Hai người là bạn học à?”
Giang Hoài quay đầu: “Ừ.”
“Giận nhau à?” Ông chủ búng tay với nhân viên: “Làm thêm một ly, tôi mời.”
“Không cần đâu.” Giang Hoài gật đầu rất nhanh với hai người, rồi đẩy cửa rời đi.
Về đến ký túc xá, đá trong trà sữa đã tan hết, Lâm Gia Nhất hút một hơi thật mạnh để xả giận, lấy điện thoại nhắn WeChat cho Thường Lộ.
【+1: Tao về rồi.】
Lâm Gia Nhất ném điện thoại xuống, kéo áo dính vào da, lăn vào nhà vệ sinh trong trạng thái sụp đổ.
Ra ngoài không mặc áo, mồ hôi nhễ nhại.
Cầm điện thoại lên xem, Thường Lộ vẫn chưa trả lời.
Lâm Gia Nhất cầm ly trà sữa trên bàn, uống cạn một hơi, lại nhắn thêm một tin.
【+1: Bao giờ họ đến?】
Ong ong—
Lần này thì nhanh.
Lâm Gia Nhất cầm ly còn lại.
【Thường Lộ: Đến rồi, mở cửa đi.】
Nhanh vậy sao?
Cậu đặt trà sữa xuống, lao ra mở cửa.
Chết tiệt!
“Là các cậu gọi lắp điều hòa phải không?” Người thợ xách túi dụng cụ, gương mặt đen sạm nở nụ cười thân thiện. Thấy ánh mắt Lâm Gia Nhất như muốn ăn tươi nuốt sống, ông vội bước lên, kéo học trò nhỏ đang giúp đỡ đứng sau lưng: “Sao thế, có vấn đề gì à?”
“Cậu!” Lâm Gia Nhất tức giận: “Cậu như ma ám không tan à?”
Người thợ còn đang ngạc nhiên thì bên cạnh vang lên giọng nói lạnh lùng: “Đây là tiệm làm thêm của bạn tôi, cậu ấy có việc không đến được, gọi điện nhờ tôi thay ca. Có vấn đề gì không?”
Lâm Gia Nhất không tin: “Đừng xạo với tôi, cậu biết lắp điều hòa à?”
“Không.” Ánh mắt Giang Hoài lướt qua thân trên trần trụi của Lâm Gia Nhất, bình thản nói: “Tôi chỉ đến phụ thôi.”
“Thật không?” Lâm Gia Nhất cảm thấy có gì đó kỳ lạ, sao lại trùng hợp thế?
Người thợ vội vàng gật đầu.
So với Giang Hoài, việc không có điều hòa gây tổn hại cho Lâm Gia Nhất rõ ràng hơn nhiều. Cân nhắc nửa phút, cuối cùng cậu nhường đường. Đợi người thợ vào trong, cậu lại túm lấy Giang Hoài, đe dọa: “Cậu liệu hồn đấy!”
Giọng điệu gay gắt, vẻ mặt dữ dằn ,chắc chắn bây giờ hắn đang sợ chết khiếp.
Lâm Gia Nhất hài lòng buông tay, ngẩng cằm lên, định nhân cơ hội dọa thêm vài câu. Nhưng Giang Hoài lại nhìn theo vạt áo bị cậu túm lúc nãy, ánh mắt dừng thẳng trên mặt cậu, nói:
“Cảm ơn.”
Lâm Gia Nhất ngẩn ra: “Cảm ơn cái gì?”
Giang Hoài đáp: “Cảm ơn cậu đã nhắc tôi cẩn thận.”
Lâm Gia Nhất: “…” Đầu óc có vấn đề à!
Máy lạnh là do Thường Lộ mua, nghe nói là hãng xịn lắm, Lâm Gia Nhất không rành, chỉ biết hưởng ké. Dù sao thì con nhà giàu cũng chẳng thiếu tiền, cho cậu cũng không cần.
Lâm Gia Nhất ngồi không yên, dựa vào thang, vừa nhìn Giang Hoài vừa đổi biệt danh của Thường Lộ trong điện thoại.
Người thợ buộc dây an toàn xong, ra hiệu cho Giang Hoài, Lâm Gia Nhất lập tức nhìn sang.
Không nói thì thôi, nói ra lại thấy… tên khốn đó có khi không nói dối.
Nhìn dáng vẻ Giang Hoài tháo dây, khoan tường, đo đạc, Lâm Gia Nhất thật sự hơi bị thuyết phục.
Người thợ cười tự hào: “Tôi nói rồi mà, cậu ấy giỏi lắm.” Nói xong chỉ vào Giang Hoài như chỉ vào con trai ruột.
Lâm Gia Nhất hừ hừ hai tiếng.
Nhân phẩm tệ thì giỏi cũng vô dụng.
Người thợ ít nói, làm việc rất nhanh. Luồng gió lạnh phả ra từ máy lạnh khiến Lâm Gia Nhất cảm thấy cuộc đời có ý nghĩa trở lại.
“Cảm ơn, cảm ơn.” Cậu bắt tay người thợ, xúc động rơi nước mắt: “Chú đúng là cha sinh mẹ dưỡng lần hai của cháu!”
Người thợ bị cậu làm cho ngại ngùng.
Tiền lắp đặt đã được Thường Lộ trả trước, Lâm Gia Nhất lấy chai nước dưới bàn, vừa cảm ơn rối rít vừa tiễn người thợ ra cửa.
Trước khi đi, Giang Hoài dừng lại nhìn cậu một cái.
“Nhìn cái gì mà nhìn!” Lâm Gia Nhất lập tức dựng hết gai lên, nhét chai nước vào tay người thợ: “Không có phần của cậu!”
Biết hai người quen nhau, còn có chút hiềm khích, nhưng thấy ác ý của Lâm Gia Nhất chỉ nằm ở lời nói, người thợ cũng chỉ biết cười trừ.
Giang Hoài xách túi dụng cụ giúp người thợ, túi nặng thế mà hắn xách nhẹ như không. Ngón tay thon dài khẽ móc, ánh mắt lướt qua bụng Lâm Gia Nhất, nhẹ nhàng nói:
“Mặc áo vào đi.”
Lâm Gia Nhất cúi đầu nhìn, rồi ngẩng cằm đầy kiêu ngạo: “Thân hình đẹp, cậu quản được à?”
Giang Hoài quay mặt đi: “Tùy.”
Máy lạnh mới lắp xong, Lâm Gia Nhất không ra khỏi cửa nữa, chính thức trở thành một tên ở lì trong phòng, còn tự đặt tên cho hành vi đó—trị thương.
Trong ký túc xá có một nhóm chat, tụi nó hay vào đó chém gió, nhưng Lâm Gia Nhất luôn nghi ngờ ba đứa kia lập nhóm riêng sau lưng mình.
【Dầu mỡ: Không đi thật à?】
【+1: Không.】
【Tống Thể: Gì cơ, một bữa ăn chùa cũng không hấp dẫn nổi mày? Xem ra Mạch Khả đã khiến cậu mày thương không nhẹ.】
Lâm Gia Nhất đảo mắt, nằm trên giường gõ chữ thoải mái.
【+1: Cảm ơn đã quan tâm.】
Thường Lộ, người vẫn im lặng, hiện lên với biệt danh mới được đổi, như thần binh giáng thế, hỏi Lâm Gia Nhất muốn ăn gì.
Lâm Gia Nhất không khách sáo, gọi nguyên bàn tiệc Mãn Hán, còn gửi kèm một sticker “Tạ chủ long ân”.
【Kim chủ baba: Lui xuống đi.】
【Dầu mỡ: @Thường Lộ xa thế, mày thật sự mang đến à?】
【Kim chủ baba: Đúng lúc ở gần đó.】
【+1: Hu hu, cha thật là người cha tốt của con!】
【Kim chủ baba: Con ngoan.】
Trong lúc đùa giỡn với tụi nó, Lâm Gia Nhất chỉnh sửa vài tấm ảnh. Là một blogger có chút tiếng tăm, cậu phải có trách nhiệm với 12.080 người theo dõi quý giá của mình.
Dù học thiết kế thời trang, nhưng cậu rất thích văn hóa truyền thống. Hôm trước nghỉ lễ, cậu ghé thăm một thị trấn cổ gần đó, xem lễ hội văn hóa địa phương, thấy khá thú vị nên chụp nhiều ảnh.
Sau khi chọn lọc kỹ càng, cuối cùng chỉ đăng bốn tấm, tiện tay follow vài blogger Hán phục mà cậu thấy hứng thú. Đang định thoát ra thì có tin nhắn riêng.
Một người tên “Hoài Bích” gửi cho cậu một tấm ảnh, ảnh đen trắng thời dân quốc, trông như cảnh kết thúc buổi diễn ở rạp hát.
Một nhóm người vây quanh hai diễn viên chính, chỉ nhìn trang phục thì không đoán được họ diễn gì.
Lâm Gia Nhất không rành về hí kịch, nhưng lại rất hứng thú với trang phục của họ. Phóng to ảnh thì thấy bị nén, hơi mờ, nhiều chi tiết không rõ.
Cậu vào trang cá nhân của Hoài Bích, thấy người này đăng khá nhiều ảnh liên quan đến biểu diễn hí kịch, bèn follow và nhắn tin:
“Có thể xem ảnh gốc không?”
Không thấy hồi âm, chắc người ta đang bận. Lâm Gia Nhất đặt điện thoại xuống, nhanh chóng quên mất chuyện đó.
Trong lớp chuyên ngành, nhiều người ngủ gật. Lâm Gia Nhất vốn không phải kiểu chăm học, thường xuyên lơ đãng, nhưng lại có đầu óc linh hoạt, đoán đề rất chuẩn.
Tiếc là dù có kỹ năng “hack não” như vậy, mỗi lần thi cậu cũng chỉ vừa đủ điểm qua.
Vì hay khoe khoang lúc Dầu mỡ và Triệu Tư Nguyên cắm đầu học bài, nên trước kỳ thi, cậu luôn bị hai người kia “tẩy chay” tập thể.
Thường Lộ nói, hành vi đó trong sinh học gọi là “con công xòe đuôi”, để họ hiểu cảm giác của một nam sinh đại học thuần khiết, không có tình yêu, cô đơn lạnh lẽo trong đêm dài.
Mỗi lần như vậy, Lâm Gia Nhất lại xụ mặt như cà tím bị sương đánh, nhưng không lâu sau lại chuyển giận thành động lực.
Trong lớp học tự chọn, giáo sư đặt một câu hỏi, cả lớp hơn hai mươi người chỉ có Lâm Gia Nhất trả lời. Dù không hoàn toàn đúng, nhưng vẫn được khen “khá tốt”.
Được chú ý khiến Lâm Gia Nhất thấy sảng khoái, ngay cả Giang Hoài ngồi bên cũng không thấy chướng mắt nữa.
“Nếu thiên phú là một sai lầm…” Lâm Gia Nhất vừa vươn vai thì bị vỏ quýt bay vào người.
Triệu Tư Nguyên liếc cậu: “Chú ý hoàn cảnh.”
Lâm Gia Nhất quay đầu, thấy Triệu Tư Nguyên đang bóc quýt, từng múi từng múi đút cho bạn gái.
“Mày mới là người nên chú ý hoàn cảnh!”
Bạn gái Triệu Tư Nguyên để tóc mái ngố, mặt mũi dễ thương, cười lên mắt cong cong, hình như là hoa khôi khoa mỹ thuật. Nhìn lại bạn cùng phòng… thôi khỏi nhìn.
“À này.” Lâm Gia Nhất hỏi: “Cậu bị cận à?”
Cô gái ngẩn ra, lắc đầu: “Không.”
Lâm Gia Nhất càng chắc chắn.
Triệu Tư Nguyên kiếp trước chắc cứu cả thế giới!
“Ê, tối nay cậu có bận không?” Cô gái nói: “Bạn tôi đến chơi, muốn rủ cậu đi ăn.”
Lâm Gia Nhất uể oải: “Thôi, với cái thời tiết kinh khủng này tôi không đi đâu ".
Triệu Tư Nguyên ấn vào sau đầu cậu một cái: “Không đi mày sẽ hối hận đấy.”
“Vì sao?”
Cô gái chớp mắt, cười đầy ẩn ý: “Bạn tôi còn độc thân, rất xinh nữa.”
Lâm Gia Nhất: “Ồ.”
Triệu Tư Nguyên sốt ruột đến mức vò đầu, vẻ mặt như “gian sắt không thành thép”.
Khoan đã! Lâm Gia Nhất phản ứng lại: “Độc thân á?”
Cô gái gật đầu, cười đầy hàm ý: “Là một mỹ nữ đó.”
Lâm Gia Nhất cảm động muốn khóc, không tiện nắm tay con gái, bèn túm lấy tay Triệu Tư Nguyên: “Anh em tốt!”
Người ngồi bên đang chăm chú ghi chép bỗng dừng lại, đặt bút xuống, phát ra tiếng động không nhỏ.
Giáo sư nghe thấy, nhìn sang, gõ bàn cảnh cáo lần đầu.
Sau khi tan học, Lâm Gia Nhất đặc biệt về ký túc xá một chuyến, ăn mặc lồng lộn như một con công đang xòe đuôi.
Triệu Tư Nguyên đợi dưới lầu đến phát cáu, còn bạn gái thì rất vui vẻ, cảm thấy Lâm Gia Nhất rất thú vị, vừa giới thiệu cậu cho bạn qua WeChat vừa hỏi Triệu Tư Nguyên: “Ăn xong đi hát nhé?”
“Được, em nói đi đâu thì đi đó.”
Cô gái cười, véo má anh: “Sao anh dễ thương thế.”
Cảnh tượng đó lọt vào mắt Lâm Gia Nhất, cậu thầm nghĩ: Tình yêu quả nhiên khiến người ta mù quáng.
Mấy người đến nhà hàng trước, bạn gái nhận được cuộc gọi, nói ra ngoài đón bạn. Vừa đi khỏi, Triệu Tư Nguyên đã ghé sát lại, như chó đánh hơi, dí sát vào Lâm Gia Nhất: “Mày xịt nước hoa à?”
Lâm Gia Nhất lảng tránh: “Chu Lâm thích ăn gì, hay mình gọi trước vài món, lát họ đến rồi gọi thêm?”
Triệu Tư Nguyên ngồi lại, vẻ mặt như “đừng giả vờ nữa, tao nhìn thấu mày rồi”.
Chu Lâm, chính là bạn gái của Triệu Tư Nguyên, dẫn theo một cô gái khác bước vào đúng lúc Triệu Tư Nguyên đi vệ sinh. Cô gái học phát thanh truyền hình ở một trường đại học khác trong cùng thành phố, tính cách cởi mở, nhanh chóng bắt chuyện với Lâm Gia Nhất.
Đợi Triệu Tư Nguyên quay lại, hai người đã kết bạn WeChat.
Trong lúc món ăn được mang lên, Chu Lâm ghé tai nói nhỏ với Triệu Tư Nguyên: “Em thấy có hy vọng đó.”
“Đừng mừng vội.” Triệu Tư Nguyên quá hiểu tính Lâm Gia Nhất rồi—lần nào cũng nói chuyện rất hợp, lần nào cũng tưởng có tiến triển, lần nào cũng kết thúc bằng bi kịch.
“Anh chẳng bảo lần trước là có người cố tình chơi cậu ấy sao? Nói rõ ra chắc không sao đâu.” Chu Lâm nhìn hai người đang trò chuyện rôm rả, thì thầm với bạn trai: “Em đã gửi ảnh của Lâm Gia Nhất cho Trần Hi xem trước rồi, cô ấy khá hài lòng.”
“Cũng đúng.” Triệu Tư Nguyên gắp thức ăn cho bạn gái, khóe mắt bỗng liếc thấy gì đó, quay lại thì người đã biến mất.
“Sao thế?” Lâm Gia Nhất cuối cùng cũng nhớ ra bên cạnh còn hai người sống sờ sờ.
Triệu Tư Nguyên ngẩn người: “Hình như tôi vừa thấy ai đó…”
“Ai?” Chu Lâm đảo mắt nhìn quanh, không thấy người quen.
“Chắc nhìn nhầm.” Triệu Tư Nguyên lắc đầu, không muốn khiến Lâm Gia Nhất khó chịu vào lúc này.
Chưa ăn xong, Lâm Gia Nhất đã giành đi thanh toán, điểm này thì học Thường Lộ rất chuẩn. Trên đường quay lại, cậu thấy một nam sinh dáng người mảnh khảnh, ngồi thẳng lưng ở vị trí gần cửa, bóng lưng đơn độc, trông hơi quen mắt.
Hắn đưa tay lấy ly nước, phát hiện đã hết, có vẻ đang định gọi nhân viên châm thêm. Đúng lúc quay đầu, ánh mắt hắn chạm phải ánh mắt Lâm Gia Nhất đang đứng ở quầy.
Lâm Gia Nhất còn chưa kịp nói gì, Giang Hoài đã lập tức dời ánh mắt đi.
Hừ! Làm bộ làm tịch!
Lâm Gia Nhất nhét điện thoại vào túi, quay người bỏ đi.