“Vậy chắc cậu cũng biết hôm nay tôi đến tìm cậu vì chuyện gì rồi chứ?” Lâm Gia Nhất cố gắng thoát khỏi vòng xoáy nhan sắc, nhưng thấy vẻ mặt dửng dưng, thái độ như chẳng liên quan gì của Giang Hoài lại càng khiến cậu bực bội.

Giang Hoài gật đầu, gập cuốn sổ lại, tiện tay nhét luôn hai cánh hoa hồng rơi xuống vào ba lô: “Ra ngoài nói.”

“Gì đấy, định chạy à?”

“Không chạy.” Giang Hoài bước qua Lâm Gia Nhất, ánh mắt lướt qua những người lạ đang nhìn họ: “Có người đang nhìn.”

“Nhìn thì nhìn, tôi sợ gì.” Miệng Lâm Gia Nhất cứng hơn đá, vừa nói vừa nhường đường: “Tôi nhớ mặt cậu rồi, đừng có giở trò, chạy được thầy chùa chứ không chạy được miếu đâu, biết chưa?”

Giang Hoài xách ba lô lên, ánh mắt lướt qua mặt Lâm Gia Nhất như không: “Biết.”

Mỗi tầng thư viện đều có một phòng nước, gọi là phòng nước nhưng thực ra chỉ có một máy lọc nước để tiện lấy nước uống.

Giang Hoài dẫn Lâm Gia Nhất đi về phía đó, vừa bước vào đã nghe thấy bên trong có tiếng thút thít khe khẽ, bước chân khựng lại, bị người phía sau chọc một cái.

“Lại sao nữa?”

Giang Hoài chỉnh lại quai ba lô, quay đầu nói: “Đổi chỗ khác.”

“Tiếng gì vậy?” Lâm Gia Nhất cũng nghe thấy, liền thò đầu qua vai Giang Hoài nhìn vào.

Hai bóng người đang ôm nhau quấn quýt, vô cùng say mê, cực kỳ táo bạo!

Không rõ là không nghe thấy hay không thèm để ý, tiếng nói chuyện vừa rồi chẳng ảnh hưởng gì đến họ. Trong tiếng hôn hít đầy kích thích, mặt Lâm Gia Nhất đỏ như máu, hiếm khi cậu không nói nổi một lời.

Bên trong bỗng yên lặng, cô gái phát hiện ra hai người trước, lập tức đẩy chàng trai ra, chỉnh lại quần áo, nhảy xuống bàn rồi như cơn gió lướt qua mặt Lâm Gia Nhất.

Chàng trai tuy bình tĩnh nhưng rõ ràng không vui, có vẻ bị phá đám, liếc hai người một cái, buông một câu: “Xem đã mắt chưa?”

Đến khi Lâm Gia Nhất hoàn hồn, họ đã đi xa rồi.

“Hắn đang mỉa tôi à?” Từ ngượng ngùng chuyển sang không thể tin nổi, Lâm Gia Nhất chỉ mất vài giây để diễn một màn “đổi mặt” như trong kịch Tứ Xuyên.

Bên cạnh vang lên tiếng cười khẽ, Lâm Gia Nhất lập tức quay sang, giọng không vui: “Cười cái gì?”

“Không có cười.”

“Chuyện giữa chúng ta còn chưa xong đâu!”

Giang Hoài móc ngón tay vào quai ba lô, ánh mắt lần theo bàn tay đang cầm bó hoa hồng: “Chuyện gì?”

“Không thấy quan tài không đổ lệ đúng không? Vậy tôi cho cậu rõ luôn.” Lâm Gia Nhất hỏi: “Biết Hứa Mạch Khả không?”

Giang Hoài: “Không thân.”

Vậy là có biết.

“Còn Trần Tư Tư?”

“Gặp rồi.”

Lâm Gia Nhất nghiến răng: “Lưu Kha Dụ?”

Giang Hoài trầm ngâm một lúc, lục lọi ký ức về cái tên đó, rồi lắc đầu: “Không nhớ.”

Nghĩ đến những cô gái suýt nữa đã thành đôi, lại nghĩ đến bản thân đến giờ vẫn chưa có người yêu, Lâm Gia Nhất vừa buồn vừa giận: “Tôi có đào mộ tổ nhà cậu à?”

Giang Hoài sững người, lắc đầu: “Không.”

“Vậy tôi cướp vợ cậu chắc?”

“Cũng không.”

“Thế sao cậu lại tung tin đồn tôi thích mấy anh cao 1m85, cơ bắp cuồn cuộn? Có thù oán gì mà hại tôi như thế!”

Giang Hoài mím môi, Lâm Gia Nhất nói trước: “Cậu dám nói không phải cậu thử xem, tôi đã điều tra rồi, chính là cậu!”

“Ừ.” Giang Hoài gật đầu rất nhẹ: “Là tôi.”

Hắn còn dám nhận!

“Tôi chỉ nói sự thật, sao cậu lại giận dữ thế?”

“Xạo chó!” Lâm Gia Nhất tức giận: “Sự thật cái quái gì, tôi bao giờ thích mấy anh cao 1m85 đâu, tôi là trai thẳng! Thẳng tắp!”

Ngón tay móc quai ba lô hơi co lại, trong đôi mắt đen láy phản chiếu gương mặt tức giận của Lâm Gia Nhất. Giang Hoài cụp mắt, lông mi đổ bóng nhẹ dưới mắt, giọng bỗng nhỏ đi rất nhiều: “Chính cậu nói mà.”

Lâm Gia Nhất không nghe rõ, vẫn tiếp tục trút giận: “Cắt đứt duyên người khác thì trời đánh! Cậu biết làm người độc thân từ trong trứng đau khổ thế nào không? Trà sữa mua một tặng một, cậu biết tôi uống đến mức nào không?”

Giang Hoài im lặng một lúc, trong phòng nước ngập nắng, nhìn Lâm Gia Nhất: “Nếu cậu không ngại, tôi có thể giúp cậu uống ly thứ hai.”

Lâm Gia Nhất khựng lại, nổi giận: “Đây là chuyện trà sữa à?”

“Không phải sao?” Giang Hoài ho nhẹ một tiếng, giọng trong trẻo, nói đầy ẩn ý: “Tôi cao đúng 1m89.”

Lâm Gia Nhất càng điên tiết: “Ai hỏi cậu cái đó!”

Nắng nóng như thiêu, ngoài trời 35°C, trong phòng… Thường Lộ lấy điện thoại đo thử.

Hô! 38°C.

Ghê thật, Lâm Gia Nhất mà về chắc nổ tung mất.

Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến. Thường Lộ đang tìm chìa khóa xe thì cửa ký túc “rầm” một tiếng mở ra, nghe tiếng tưởng là “Dầu Mỡ” về, liền nói: “Lát nữa có người đến sửa máy lạnh, chiều mày không có tiết thì đừng ra ngoài.”

“Ai bảo không có tiết, chiều tao có học.” Lâm Gia Nhất lau mồ hôi trên trán, lẩm bẩm: “Không phải năm tuổi mà sao xui thế không biết.”

“Sao mày về rồi?” Thường Lộ quay đầu lại, thắc mắc: “Không phải đi tìm tên hại mày tính sổ à?”

“Đừng nhắc nữa.” Lâm Gia Nhất phẩy tay, cởi áo: “Người sửa máy lạnh đến lúc nào?”

Thường Lộ nhìn đồng hồ: “Khoảng bốn giờ.”

“Vậy được, vẫn kịp.” Lâm Gia Nhất lấy một bộ quần áo thay, một chân bước vào nhà tắm, quay đầu nói: “Mày gửi số điện thoại cho tao, tao học xong sẽ về.”

Cậu chui vào nhà tắm tắm nước lạnh, lúc ra thì Thường Lộ đã đi rồi.

Dùng máy sấy tóc trong phòng không có điều hòa chẳng khác gì tự tra tấn. Lâm Gia Nhất không muốn vừa ra khỏi ký túc đã lại toát mồ hôi, liền lấy khăn lau qua loa vài cái, tóc còn ướt sũng mà đi học.

Triệu Tư Nguyên đến sớm, đang ngồi ở hàng ghế sau với bạn gái, thấy Lâm Gia Nhất bước vào liền vẫy tay: “A Nhất, qua đây!”

“Đã nói bao nhiêu lần, đừng gọi tôi thế ở ngoài.” Lâm Gia Nhất cười với bạn gái của Triệu Tư Nguyên, rồi ngồi xuống hàng ghế phía trước họ.

Phòng học rộng lớn chỉ có khoảng hai mươi người, dù là môn tự chọn thì cũng hơi thê lương.

Trong lớp học mát lạnh, Lâm Gia Nhất mới cảm thấy mình sống lại. Cậu mở sách, cúi đầu tìm bút thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng vang lên từ cửa: “Xin lỗi, tôi đến muộn.”

Khoan đã! Lâm Gia Nhất khựng lại, giọng này quen quá.

Cậu ngẩng đầu lên, không kìm được mà chửi thề: “Mẹ nó!”

“Sao thế A Nhất?” Triệu Tư Nguyên hỏi từ phía sau.

Lâm Gia Nhất nghiến răng: “Cái thằng bôi nhọ tao!”

Bạn gái Triệu Tư Nguyên khẽ “hử” một tiếng: “Sao cậu ta lại đến đây?”

“Sao thế , em quen à?” Triệu Tư Nguyên hỏi.

“Thiên tài khoa Máy tính.” Cô gái nói: “Bạn thân em từng muốn theo đuổi cậu ta, nhờ người trong khoa lập nhóm hẹn gặp mấy lần mà không được, khó tiếp cận lắm.”

Trong lúc nói chuyện, Giang Hoài đã bước lên bục, đi về phía họ.

Khi hắn ngồi xuống ghế bên cạnh Lâm Gia Nhất, cách một chỗ trống, Lâm Gia Nhất mới phản ứng lại, hạ giọng tức giận: “Cậu còn dám ngồi đây!”

Giang Hoài quay đầu lại, gương mặt lạnh lùng thoáng chút ngạc nhiên: “Ghế này có người ngồi à?”

“Dù có hay không thì cậu cũng không thể…”

Giáo sư đột nhiên ho một tiếng, nhìn qua hàng ghế phía trước về phía họ: “Dù không phải môn chuyên ngành, cũng mong các bạn tôn trọng tôi một chút.”

Lâm Gia Nhất đành phải nuốt cục tức vào.

Đến nửa sau buổi học, Triệu Tư Nguyên dùng bút chọc cậu, hỏi nhỏ: “Lát nữa đi hát karaoke không?”

“Không đi.” Lâm Gia Nhất chống cằm vẽ vời trong vở: “Chiều có người đến lắp điều hòa.”

“Ồ.” Triệu Tư Nguyên chỉ tiện miệng hỏi, vốn không định rủ cậu làm kỳ đà cản mũi. Nghe cậu nói không đi, giọng liền vui vẻ hẳn: “Cảm ơn mày nhé.”

Lâm Gia Nhất quay đầu lại: “Mày vui lộ liễu quá rồi đấy.”

“Ai vui chứ, tao không có.” Triệu Tư Nguyên chỉ vào ngực mình, giả vờ nghiêm túc: “Mày không biết tao buồn thế nào khi nghe mày không đi đâu.”

Bạn gái cậu ta bật cười, Lâm Gia Nhất lắc đầu quay lại.

Vài phút trước khi tan học, điện thoại rung liên tục. Lâm Gia Nhất lấy ra xem, rồi quay đầu tìm nguồn rung.

“Này.” Cậu cau mặt, bực bội nói: “Điện thoại cậu kêu ầm quá.”

“Xin lỗi.” Ngược sáng nên không thấy rõ biểu cảm của Giang Hoài, nhưng giọng nói thì chẳng có chút áy náy nào.

Hắn tắt cuộc gọi, cúi đầu bấm vài cái trên màn hình, chắc là đang nhắn tin. Đuôi mắt có một nốt ruồi rất nhạt, không để ý thì không thấy.

Lâm Gia Nhất hừ một tiếng qua mũi.

Đẹp trai thì sao? Đẹp trai là có quyền phá chuyện người khác à? Còn dám ngồi cùng hàng với cậu! Cậu học Taekwondo chẳng lẽ là để trang trí?

Lâm Gia Nhất không còn tâm trạng vẽ vời, gập vở lại, cuối cùng cũng bắt đầu nghe giảng.

Tan học vừa đúng ba giờ, mua ly trà sữa rồi về vẫn kịp. Lâm Gia Nhất không cầu kỳ, kéo khóa túi, quét sạch mọi thứ trên bàn vào trong.

Tên kia vẫn chưa đi.

Lâm Gia Nhất mặt lạnh, đá vào chân ghế của hắn.

Giáo sư đang chuẩn bị rời đi nghe thấy tiếng động, quay lại nghiêm giọng: “Không được bắt nạt bạn học.”

Lâm Gia Nhất đổi mặt nhanh hơn lật sách, lập tức nở nụ cười: “Bọn em đang đùa thôi ạ.”

Giáo sư đẩy kính, nhìn hai người đầy nghi ngờ. Thấy Lâm Gia Nhất cười toe toét, trông không được thông minh cho lắm, liền hỏi Giang Hoài: “Cậu ấy nói thật không?”

Lâm Gia Nhất lập tức quay đầu, ánh mắt dữ dằn, như thể nói: “Cậu mà dám nói không phải thì tôi cho cậu máu đổ ba thước.”

“Giang Hoài?” Giáo sư nhíu mày, đã bắt đầu bước về phía họ.

Tên khốn đó ngẩng mắt lên, cuối cùng cũng mở miệng: “Thật.” Rồi bổ sung: “Cậu ấy đang đùa với em.”

Dù không hoàn toàn tin, nhưng dựa vào hiểu biết về Giang Hoài – người không dễ nói dối – giáo sư cũng yên tâm phần nào.

Giáo sư vừa đi khỏi, Lâm Gia Nhất liền bắt đầu gây sự: “Ý gì đây, cố tình chọc tôi tức à?”

Giang Hoài đứng dậy, đôi mắt dài hẹp lướt qua Lâm Gia Nhất, trắng như tấm phản quang, như người mẫu sáp làm từ thủy tinh.

Hắn hé miệng, nhưng Lâm Gia Nhất đã không còn hứng đôi co, cậu còn phải đi mua trà sữa.

Hôm nay tiệm có khuyến mãi, đồ mới mua một tặng một.

Lâm Gia Nhất chống tay lên bàn, nhảy xuống hàng ghế trước, lúc đi còn không quên đe dọa: “Hôm nay tôi tâm trạng tốt nên tha cho cậu, nhưng nếu tôi phát hiện cậu còn tung tin đồn về tôi nữa thì cứ rửa cổ sạch sẽ mà chờ chết đi!”

Giang Hoài đứng nguyên tại chỗ, đợi Lâm Gia Nhất bước nhanh ra khỏi lớp, rồi đưa tay sờ cổ, khóe môi đang căng chặt bỗng khẽ cong lên một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play