Nói là không vội cũng chỉ là nói cho có mà thôi.
Bạch Cập nghĩ cách khác, mỗi ngày dùng mấy món đồ chơi nhỏ để dụ dỗ con gái nhỏ xoay người.
“Ngoan Bảo, con có thấy cái trống bỏi này không? Chỉ cần con xoay người lại, mẹ sẽ đưa cho con được không?” Cô vừa nói vừa xoay cái trống bỏi.
Hạt châu đập vào mặt trống, phát ra tiếng “thùng thùng” vang vọng, nhưng Tiểu Bạch Quả mắt cũng không thèm liếc nhìn cô lấy một cái.
Một lúc sau Bạch Cập lại thay đổi những món đồ chơi nhỏ khác, kết quả là vẫn không có gì thay đổi. Cô chỉ có thể thở dài, tiểu lười biếng này không có món đồ chơi nào hợp ý của bé cả, cô có thể gì được bây giờ?
Vẫn là Lý Thu Dung nhắc nhở cô một câu.
“Ngoan Bảo rất thích tắm, đến mức bé còn tự duỗi tay ra đòi vào bồn. Nếu với tới thì vui vẻ có thể tắm lâu hơn, không với tới thì quýnh lên, trông rất dễ thương.”
“Cũng đúng, Ngoan Bảo thích tắm nhất mà.” Mắt Bạch Cập sáng lên. Đồ chơi nhỏ không dụ được Tiểu Bạch Quả, nhưng nếu cho bé đi tắm thì chắc bé sẽ vui vẻ chứ?
“Để mẹ ra vườn xem nước nóng có không.” Lý Thu Dung nói rồi đứng dậy đi ra ngoài.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play