Tiền bạc không thành vấn đề. Chỉ riêng thu nhập của Lâm Vĩnh Thành cũng đủ nuôi sống cả nhà. Anh vừa có lương của đội bảo vệ khu mỏ, lại được đội vận chuyển thường xuyên gọi đi hỗ trợ. Mỗi chuyến xe lại có thêm tiền trợ cấp, nuôi một gia đình sáu người thì thoải mái.
Thấy bố mẹ vợ muốn lên huyện sống, Lâm Vĩnh Thành không có ý kiến gì.
Bạch Cập khẽ mở miệng định nói gì đó, nhưng rồi lại im lặng.
Đến đêm, cô bắt đầu lo lắng. “Bây giờ chuyển lên huyện thì không sao, nhưng sau này thì sao?”
"Chuyện sau này để sau hãy tính. Bố mẹ đang tức giận, nếu bắt họ nhịn, em không sợ họ tức mà sinh bệnh à? Cũng nên cho mấy kẻ lắm mồm kia một bài học. Sống từng ấy tuổi rồi mà còn dựng chuyện về một đứa bé chưa đầy nửa tuổi, anh muốn xem vẻ mặt hối hận của họ." Dừng lại một chút, Lâm Vĩnh Thành nói tiếp: "Bảo bố mẹ lên huyện thì cẩn thận một chút, đừng tiết lộ thông tin cá nhân. Cũng không cần thân thiết quá mức với ai cả."
Con người là động vật sống theo bầy đàn, việc không cho họ tiếp xúc với người khác là không thể. Chỉ cần không quá thân thiết, không tiết lộ mọi thông tin cho người khác thì về cơ bản sẽ không có vấn đề gì. Lâm Vĩnh Thành hoàn toàn yên tâm về bố mẹ vợ.
Sắc mặt Bạch Cập vẫn không tốt. "Lỡ gặp người nhiệt tình, thân thiện thì sao?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play