“Tôi…”
“Đừng sợ, nó ngoan lắm, không quậy đâu.”
Lục Trầm nắm lấy dây cương, dẫn tôi tiến lại gần.
Tôi do dự một chút rồi cũng đưa tay ra, khẽ vuốt ve Tiểu Phong Tử.
Anh đứng bên cạnh tôi, kể rất nhiều chuyện:
“Nó kén ăn, chỉ thích cỏ linh lăng trộn yến mạch, còn loại cỏ đen bình thường thì chẳng thèm ngó.
“Nó to xác nhưng nhát gan, ghét nhất ai động vào tai nó, chạm vào là run cầm cập.
“Vết sẹo ở bụng là do anh làm đấy. Hồi nhỏ mới học thả dây thừng, không khéo làm vướng vào chân sau nó, nó ngã lăn ra đất.
“Mấy năm sau đó, ông nội không cho anh lại gần ngựa. Anh bèn gạt ông là học bài cạnh Tiểu Phong Tử thì hiệu quả hơn, thế là ngày nào cũng vừa chải lông cho nó vừa đọc bài. Không biết nó có hiểu không, nhưng điểm của anh thì cũng không tệ…”
Tôi nghe mà ngẩn người.
Mặt trời dần lên cao.
Anh lấy từ túi vải treo bên yên ngựa ra hai gói bánh và một bình nước quân dụng.
“Bánh sáng nhờ khách sạn nướng, có kẹp thịt bò.”
Chúng tôi ngồi xuống một sườn đồi phủ đầy hoa dại.
Đàn bò đang ung dung gặm cỏ cách đó không xa.
Trời xanh, mây trắng, cỏ xanh, thời gian như ngừng trôi.
Tôi tựa vào người Lục Trầm, cùng anh ăn chung một cái bánh, uống chung một bình nước.
Khung cảnh quê mùa đến mức không thể quê mùa hơn…
Nhưng lại lãng mạn đến không tưởng.
Tôi thậm chí còn có một ảo giác —
rằng chúng tôi không phải những kẻ qua đường tình cờ gặp gỡ.
Ngay lúc tôi đang đỏ mặt vì ý nghĩ mơ mộng ấy,
một con bê con vừa mới chào đời, lông còn mịn và xoăn tít, không biết từ lúc nào đã rời khỏi đàn, lon ton chạy tới.
Nó đi đến bên tôi, chớp chớp đôi mắt nhìn tôi một lúc.
Rồi bất ngờ liếm một cái thật ướt.
Cảm giác nhột nhột khiến tôi giật mình kêu lên.
Lục Trầm vội ôm tôi lại, nhìn con bê bị tôi làm cho giật mình lùi về sau, anh phá lên cười.
Nắng vàng rực rỡ.
Tôi nheo mắt nhìn gương mặt anh đang rạng rỡ vì tiếng cười —
một nụ cười thuần khiết, không chút phòng bị.
Tôi đưa tay ra, nhẹ nhàng vẽ theo đường nét gương mặt ấy.
Dù chỉ là một giấc mộng, tôi cũng muốn chìm sâu thêm một chút nữa.
20
Hai người chúng tôi cứ thế lang thang suốt cả ngày, mãi đến khi mặt trời ngả về tây mới quay lại trang trại nhà Lục Trầm.
Anh dẫn tôi vào một căn nhà nhỏ.
Một ông lão đang ngồi bên lò sưởi, thong thả uống trà.
Ông cao lớn như Lục Trầm, chỉ là dáng người gầy hơn chút.
Tinh thần rất minh mẫn, ánh mắt sáng quắc.
Khi thấy tôi, ông rõ ràng sững lại, ánh mắt dừng lại trên người tôi một lúc.
“Trầm Trầm, bạn thành phố hả?”
Tiếng phổ thông của ông nội Lục Trầm cũng khá rõ.
“Vâng.”
Lục Trầm gật đầu, nhưng dường như không muốn nói nhiều.
Ông cũng không hỏi thêm gì, chỉ lại liếc tôi thêm vài lần nữa.
Vẻ mặt ông không hẳn là thân thiện… nhưng cũng không đến mức khó chịu.
Dù vậy, ông vẫn làm tròn lễ nghi của một người chủ nhà:
Mang ra trà sữa mặn nóng hổi, bánh sữa nướng thơm lừng, và thịt bò khô dai giòn đậm vị…
Rồi với giọng điệu vừa phải, ông hỏi vài câu kiểu như: “Tên cháu là gì?”, “Nhà ở đâu?”, “Làm nghề gì?”
Tôi lần lượt trả lời hết.
Bên cạnh, Lục Trầm lại còn căng thẳng hơn tôi.
Lúc thì đứng dậy, lúc thì xoa tay, dáng vẻ cứ thấp thỏm bất an.
Khi tôi lại đứng lên định rót thêm trà cho ông, cuối cùng anh không nhịn được nữa.
“Ông nội.”
Anh ấp úng mở miệng:
“Tri Dao cô ấy… à, Hạ Tri Dao còn phải về khách sạn, con… con phải đưa cô ấy về.”
Ông liếc anh một cái.
Ánh mắt đó — tôi đọc ra được hai chữ:
“Vô dụng.”
Tôi đoán tối nay… Lục Trầm thể nào cũng bị mắng một trận ra trò rồi.
21
Trên đường về, hai người gần như không nói gì.
Cuối cùng vẫn là anh lên tiếng trước:
“Em mệt không?”
“Cũng… hơi mệt.”
Gió thổi cả ngày, tôi cảm giác xương cốt như muốn rã ra.
“Là anh không nghĩ tới thể lực của em.”
Anh ngừng một chút, giọng mang theo chút áy náy rõ rệt:
“Anh quen rồi. Ở chỗ bọn anh ấy mà, lễ hội 1/6 ở mẫu giáo là chạy mini marathon — trẻ ba tuổi, chạy ba cây số.”
Thấy tôi nhìn anh, anh tiếp lời:
“Lễ trưởng thành cấp ba là đi bộ 60 cây, huấn luyện quân sự đại học là đi bộ 80 cây…”
Lục Trầm nghiêm túc kể về cuộc sống cường độ cao của người bản xứ.
Tôi bật cười, tiếng cười vang lên rồi dần tan trong khoang xe yên tĩnh.
Một cảm xúc kỳ lạ, không rõ tên, đang lặng lẽ lên men giữa hai người.
Một lúc sau, anh lại phá vỡ sự im lặng:
“Thật ra, ông anh là người khá tốt—”
“Lục Trầm.”
Tôi cắt ngang lời anh:
“Ông anh rất tốt. Nhưng em không quan tâm người lớn nhìn em thế nào.”
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bóng đêm đang vùn vụt trôi về phía sau:
“Dù sao thì, chúng ta chỉ là—”
“Chỉ là tình thoáng qua, đúng không?”
22
Giọng Lục Trầm nghe có chút lạnh đi.
Anh nhìn chằm chằm vào con đường phía trước, quai hàm siết chặt thành một đường cứng rắn.
“Hạ Tri Dao, em thật sự là chuyến bay tối thứ hai à?”
Tôi không ngờ anh lại hỏi thẳng như thế.
“Lục Trầm, tối qua em rất vui, hôm nay cũng vậy. Gặp ông anh, em cũng thấy vui.”
Tôi nhìn anh, giọng nói chân thành:
“Nhưng, chúng ta… nên dừng ở đây thôi.”
Không khí trong xe như đặc quánh lại ngay tức khắc.
Lục Trầm vẫn nhìn thẳng về phía trước:
“Em thấy chúng ta không cùng thế giới, đúng không?”
“Dù anh khác với hình ảnh mục dân em tưởng, nhưng—”
“Nhưng vẫn không bằng mấy gã mặc vest thắt cà vạt, đúng chứ?”
Anh ngắt lời tôi, trong giọng đã mang theo ý mỉa mai rõ ràng.
“Em không có ý đó.”
“Thế thì em có ý gì?”
Anh tiếp tục dùng lời nói như mũi dao đâm tới:
“Em thích kiểu người đó — kiểu khiến em đau đến không chịu nổi, khiến em phải chạy trốn đến tận thảo nguyên để vui chơi với một người xa lạ như anh, đúng không?”
Tôi nghẹn họng, không biết đáp lại thế nào:
“Bây giờ em không muốn nói những chuyện này.”
Lục Trầm đột ngột vặn tay lái.