Chương 4
Ngày hôm sau, Thẩm Hoài và Diệp Thương cùng đến công ty để ký hợp đồng quản lý. Lẽ ra việc này đã phải hoàn thành từ trước, nhưng vì Diệp Thương vẫn còn nằm viện nên mới trì hoãn đến tận bây giờ.
Vừa xuất hiện ở công ty, cả hai đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cổ tay của Diệp Thương.
Diệp Thương mặc một chiếc áo phông đen đơn giản, làn da có chút tái nhợt, nhưng lớp băng gạc quấn quanh cổ tay lại vô cùng nổi bật. Đám đông xì xào bàn tán:
“Tự tử thật đấy à?”
“Làm gì có chuyện giả, trên mạng lan truyền khắp nơi rồi kìa!”
“Thẩm ca cũng thảm, vừa bị Vĩ Gia bỏ, giờ lại phải quản một nghệ sĩ như thế này…”
“Đúng vậy, dính phải cái loại thủy tinh tâm này thì xui xẻo thật!”
“Có mỗi chuyện nhỏ trên mạng thôi mà đã không chịu nổi, thì làm sao mà tiến thân được…”
Vài câu đàm tiếu lọt vào tai Diệp Thương, nhưng anh chẳng hề bận tâm. Vừa lướt điện thoại, anh vừa dùng khóe mắt liếc theo Thẩm Hoài. Bỗng Thẩm Hoài dừng lại đột ngột. Những lời bàn tán cũng im bặt trong chốc lát, rồi ngay lập tức bùng nổ thành những cuộc thảo luận sôi nổi hơn.
Diệp Thương tò mò ngẩng đầu lên, thấy một thiếu niên có vẻ ngoài tinh tế nhưng thái độ lại vô cùng kiêu ngạo đang đứng đối diện Thẩm Hoài.
Bạch Vĩ Gia tiến lên một bước, nở một nụ cười khoa trương: “Thẩm ca, đã lâu không gặp.”
Thẩm Hoài chỉ lẳng lặng nhìn cậu ta, không nói lời nào.
Nụ cười của Bạch Vĩ Gia dần tắt. Cậu ta vốn nghĩ sẽ thấy vẻ mặt phẫn nộ và hối hận của Thẩm Hoài, để rồi cậu ta có thể nói rằng "anh sai rồi, tôi mới là người đúng!" và ung dung rời đi trong sự hối tiếc của đối phương. Kể từ khi chấm dứt hợp đồng với Thẩm Hoài, Bạch Vĩ Gia vẫn luôn tưởng tượng ra cảnh tượng này, mỗi lần nghĩ đến đều kích động run rẩy. Thậm chí cậu ta còn nghĩ ra đủ kiểu ánh mắt khi rời đi.
Nhưng phản ứng của Thẩm Hoài lại như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt cậu ta. Ánh mắt của Thẩm Hoài đối với cậu ta không khác gì trước đây, cứ như việc chấm dứt hợp đồng chưa hề gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào.
Bạch Vĩ Gia không thể tin được. Ánh mắt khinh thường của cậu ta lướt qua Diệp Thương rồi quay lại nhìn Thẩm Hoài: “Đây là nghệ sĩ mới của Thẩm ca à?”
Diệp Thương đã hiểu rõ mọi chuyện qua lời bàn tán của mọi người xung quanh, cảm thấy bất bình thay cho Thẩm Hoài. Cuối cùng cũng có cơ hội ra tay, anh phấn chấn tinh thần, định lên tiếng thì bị Thẩm Hoài ngăn lại.
Thẩm Hoài nói: “Đi thôi, đừng lãng phí thời gian.”
Nụ cười của Bạch Vĩ Gia cứng lại. Thẩm Hoài thậm chí còn không thèm liếc nhìn cậu ta, dắt Diệp Thương đi thẳng về phía thang máy.
Sự phẫn nộ khiến Bạch Vĩ Gia mất trí. Bất chấp hoàn cảnh, cậu ta lớn tiếng nói: “Thẩm ca, dù anh có muốn ký hợp đồng với người mới thì cũng không thể vơ bèo vạt tép như vậy chứ, ít nhất cũng phải chọn lựa một chút chứ!”
Bước chân Thẩm Hoài khựng lại.
Thấy vậy, Bạch Vĩ Gia càng thêm đắc ý, mỉa mai nói: “Thẩm ca, tôi cũng vì tình nghĩa hợp tác trước đây nên mới nhắc nhở anh. Có những người đúng là không thể nào làm nên trò trống gì được đâu…”
Thẩm Hoài lạnh lùng nói: “Câm miệng!”
Bạch Vĩ Gia giật mình, những lời còn lại đều bị chặn lại trong cổ họng. Khi nhận ra sự mất kiểm soát của mình, cậu ta vừa xấu hổ vừa oán hận. Cậu ta bực Thẩm Hoài đã làm mất mặt mình trước đám đông, và càng bực hơn khi việc chấm dứt hợp đồng đã không thể chọc giận Thẩm Hoài, nhưng giờ anh lại nổi giận vì một tân binh không được coi trọng.
Ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Hoài lướt qua cậu ta: “Nghệ sĩ của tôi thế nào không liên quan đến cậu. Hơn nữa, theo tôi, cậu ấy giỏi hơn cậu nhiều.”
Ánh mắt quen thuộc đó làm tổn thương lòng tự trọng của Bạch Vĩ Gia. Cậu ta nói năng bừa bãi trong cơn tức giận:
“Thẩm ca, cố chấp như vậy có ý nghĩa gì chứ? Cái loại người động một chút là tự sát, chưa chắc lần sau sẽ không tự sát nữa. Anh cứ đợi mà đi dọn dẹp hậu quả cho cậu ta đi…”
Những lời này thật khó nghe, nhưng với người ngoài mà nói, đó lại là sự thật. Tuy nhiên, khi nói thẳng ra trước mặt người trong cuộc thì đến người ngoài cũng cảm thấy hơi quá đáng.
Mặt Thẩm Hoài lập tức sa sầm. Anh định ra tay dạy dỗ Bạch Vĩ Gia thì Diệp Thương đã cất điện thoại đi tới. Cao hơn Bạch Vĩ Gia nửa cái đầu, anh đứng trước mặt cậu ta, bình thản nói: “Tiểu bằng hữu, nói chuyện vẫn nên để ý lời ăn tiếng nói một chút, nếu không rất dễ bị người khác dạy lại cách làm người đấy.”
Bạch Vĩ Gia: “Mày là cái thá gì…”
Diệp Thương ngắt lời cậu ta: “Thấy chưa, mới nói xong đã quên rồi à? Cũng khó cho Thẩm ca của chúng ta, vậy mà lại nhịn cậu được một năm mới chịu chấm dứt hợp đồng.”
Diệp Thương giả vờ thở dài, cứ như thật sự đang đồng cảm với Thẩm Hoài.
Bạch Vĩ Gia giận đỏ mặt: “Nói bậy! Là tôi chủ động chấm dứt hợp đồng!”
Diệp Thương: “Tôi hiểu, tôi hiểu. Chuyện này cũng giống như chia tay thôi, người bị bỏ rơi mới hay để ý mấy chuyện vặt vãnh như thế.”
Sự so sánh này quá đỗi hình tượng. Cùng với vẻ mặt giận tím mặt của Bạch Vĩ Gia, đối lập với sự bình tĩnh của Thẩm Hoài và Diệp Thương, mọi người thấy rất có ý vị. Bạch Vĩ Gia vốn kiêu ngạo hống hách nên cũng không được lòng ai. Thêm vào màn kịch vừa rồi, mọi người đều đồng tình với Diệp Thương. Không biết ai là người đầu tiên bật cười, ngay sau đó cả đám người đều khúc khích.
Đến cả Thẩm Hoài cũng dở khóc dở cười, chỉ đành cúi đầu, lấy tay che miệng để giấu đi nụ cười của mình.
Vốn mọi người đều nghĩ Bạch Vĩ Gia đã bỏ Thẩm Hoài, nhưng nghe Diệp Thương nói vậy rồi lại nhìn thái độ để tâm của Bạch Vĩ Gia, sự thật còn chưa rõ ràng được đâu.
Bạch Vĩ Gia cảm nhận được những ánh mắt khó hiểu của mọi người xung quanh. Dây thần kinh trong đầu cậu ta “băng” một tiếng đứt phựt, đỏ mắt vung nắm đấm. Diệp Thương đã sớm chuẩn bị, linh hoạt né người, miệng không ngừng nói: “Ấy ấy, nói không lại cũng đừng động thủ nha, cái tính tình này không tốt đâu, chắc người quản lý mới phiền lòng lắm nhỉ?”
Bạch Vĩ Gia: “!!!”
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến. Cassie vừa đi xử lý một vài việc, không ngờ mới quay lại đã thấy Bạch Vĩ Gia có vẻ muốn xông lên đánh nhau với người khác. Cassie vội vàng kéo cậu ta lại: “Cậu đang làm cái gì?!”
Giọng nói của Cassie đã kéo Bạch Vĩ Gia về với chút lý trí.
Cassie không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy Thẩm Hoài ở đây nên theo phản xạ nở một nụ cười xã giao: “Vĩ Gia gần đây bận rộn với album mới, tâm trạng có chút bực bội, Thẩm ca đừng để bụng nhé.”
“Tôi không có gì để trách cả.” Thẩm Hoài thu lại nụ cười, nhàn nhạt nói, “Người mà cậu ta cần xin lỗi là Diệp Thương.”
Mặt Cassie cứng đờ: “Cái này…”
Bạch Vĩ Gia đã la lên: “Bắt tôi xin lỗi cái loại người này, đừng hòng!”
Cassie: “Vĩ Gia!”
Càng lúc càng nhiều người vây quanh hóng chuyện, thậm chí có người còn lấy điện thoại ra quay phim. Cassie lúc này đã hiểu rõ sự tình. Sợ chuyện làm lớn sẽ không hay, anh đành phải đè Bạch Vĩ Gia lại để cậu ta xin lỗi.
Bạch Vĩ Gia không cam lòng. Ánh mắt cậu ta lướt qua hai người như tẩm độc: “Cứ chờ đó, tôi sẽ không tha cho các người đâu!”
Diệp Thương vẫy tay: “Được được được, chúng tôi chờ. Nhưng cậu nghe tôi khuyên một câu, mấy lời thoại của vai phản diện này về sau dùng ít thôi, không may mắn đâu.”
Mọi người lại bật cười ầm ĩ. Bạch Vĩ Gia mặt mày xanh lét bị Cassie lôi đi.
Họ đi rồi thì không còn gì để xem, đám đông cũng nhanh chóng tản ra.
Thẩm Hoài và Diệp Thương vào thang máy. Những người khác trong thang máy đều là những người vừa hóng chuyện. Thấy người trong cuộc, một cô gái trẻ mắt sáng rực lên, nhỏ giọng nói: “Diệp Thương, vừa rồi anh ngầu quá, cố lên nhé! Chúng em sẽ bình chọn cho anh!”
Diệp Thương ngẩn ra, rồi nhướng mày cười: “Vậy cảm ơn các bạn.”
Mặt mấy cô gái đều đỏ ửng, phát ra những tiếng hét nho nhỏ.
Thẩm Hoài bất lực nhìn Diệp Thương, xem ra anh đã hiểu vì sao khi Diệp Thương xuất viện, các cô y tá lại lưu luyến đến thế.
Cô gái trẻ lại quay sang Thẩm Hoài, ánh mắt sáng quắc: “Thẩm ca cũng cố lên! Bọn em đều đứng về phía anh!”
Thẩm Hoài: “…Cảm ơn.”
Hai người ra khỏi thang máy, phía sau các cô gái vẫn còn giơ nắm đấm lên cổ vũ cho họ.
Diệp Thương cười nói: “Fan hâm mộ đáng yêu như thế này, áp lực lớn quá rồi đấy người quản lý ơi!”
Thẩm Hoài nhìn anh, rồi khẽ nói: “Xin lỗi.”
Diệp Thương sững lại: “Anh xin lỗi tôi chuyện gì?”
Thẩm Hoài: “Chuyện hôm nay, là tôi đã liên lụy cậu.”
Diệp Thương lại “phụt” một tiếng bật cười: “Hắn ta bụng dạ hẹp hòi thích nổi điên, liên quan gì đến anh? Anh đâu phải bác sĩ, làm sao quản được tất cả những người bị tâm thần trên thế giới này?”
Thẩm Hoài một lần nữa cạn lời với cách miêu tả của anh, nhưng anh cũng nhận ra Diệp Thương không hề để chuyện này trong lòng, anh thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là nhìn thấy dáng vẻ cà lơ phất phơ này của nghệ sĩ nhà mình, nói chuyện có thể chọc người ta tức chết, ai mà ngờ anh lại là một “ông hoàng rock” lạnh lùng, đầy khí chất trên sân khấu chứ.
Thẩm Hoài lập tức có cảm giác ảo tưởng sụp đổ.
Sau khi ký hợp đồng xong xuôi, Thẩm Hoài dẫn anh đi xem phòng thu âm và phòng tập nhảy. Diệp Thương vừa nhìn thấy phòng thu âm đã không thể rời chân, quen thuộc ngồi xuống cạnh chuyên viên thu âm. Khi Thẩm Hoài nghe điện thoại quay lại, anh đã làm quen với chuyên viên thu âm, hai người trông như thể chỉ hận gặp nhau quá muộn.
Chuyên viên thu âm là một anh chàng kỹ thuật chính hiệu, không quan tâm đến chuyện bát quái. Trước đây Diệp Thương cũng chưa từng đến thu âm ở đây, nên anh không nhận ra đây là Diệp Thương đang gây xôn xao trên Weibo gần đây. Anh cười hỏi Thẩm Hoài: “Thẩm ca, đây là ca sĩ mới của công ty chúng ta à? Thật sự có tài năng đấy!”
Thẩm Hoài: “…”
Hai người rời công ty, Diệp Thương vẫn nhớ lúc nãy Thẩm Hoài ra ngoài nghe điện thoại nên tò mò hỏi: “Có chuyện gì à?”
Thẩm Hoài vừa nghe điện thoại từ đạo diễn chương trình Ngôi Sao Ngày Mai. Đối phương hỏi vì sao họ chỉ đăng ký một bài hát. Thẩm Hoài khó mà nói sự thật nên đành lấy cớ Diệp Thương không khỏe, không đủ tinh lực để chuẩn bị bài hát thứ hai.
Điều này cũng không hoàn toàn là nói dối, nhưng đối phương rõ ràng không vui, nói vài câu rồi cúp máy. Thẩm Hoài lo lắng sẽ gây áp lực cho Diệp Thương nên không nói cho anh biết.
Bên này, tổ đạo diễn không còn cách nào, đành kể chuyện này cho tổng đạo diễn. Tổng đạo diễn vừa hay đang ăn cơm cùng với vài vị giám khảo, tiện miệng kể lại.
Một trong những giám khảo, Hạ Phi, lập tức sa sầm mặt: “Bọn trẻ bây giờ, không chịu trau dồi chuyên môn mà cứ nghĩ đến mấy chiêu trò thu hút sự chú ý. Thật là làm hỏng cả một nền âm nhạc!”
Hạ Phi từng là một ca sĩ nổi tiếng trong nước. Mấy năm gần đây, anh dần chuyển sang hậu trường nhưng danh tiếng và địa vị vẫn còn đó. Lần này, tổ chương trình Ngôi Sao Ngày Mai cũng phải tốn rất nhiều công sức mới mời được anh làm giám khảo. Anh vốn ghét những ca sĩ trẻ không hát hay nhưng lại nổi nhờ chiêu trò. Hành động của Diệp Thương lần này đã chạm đúng vào điểm mà anh ghét nhất.
Vì thế, ngay buổi tối, cư dân mạng phát hiện Hạ Phi đã đăng một bài viết trên Weibo.
Hạ Phi: Học nghề trước hết phải học làm người. Chuyên môn có thể từ từ nâng cao, nhưng tâm không chính, ỷ vào sự yêu mến của fan mà muốn làm gì thì làm, tôi tuyệt đối sẽ không để loại người này được thăng cấp.
Bài viết không chỉ đích danh ai, nhưng cư dân mạng vẫn nhanh chóng đoán ra người đó là Diệp Thương.
【Diệp Thương lại gây ra chuyện xấu gì nữa à?】
【Nghe nói là thi chung kết chỉ chuẩn bị một bài hát, tự tin thái quá hay là tự sa ngã rồi?】
【Thật không chịu nổi loại người này. Không có năng lực thì đừng chiếm chỗ, nghĩ lại những thí sinh bị cậu ta loại mà thấy thật tiếc cho họ!】
【Đúng vậy, nếu muốn tự sát thì sao không chết hẳn đi! Chẳng phải là để làm chiêu trò sao?】
【Sao lại nói ra được những lời như vậy chứ, xin đấy, làm ơn làm người đi mà】
Phía dưới bài viết, fan và anti-fan cãi nhau ầm ĩ. Một vài người hóng hớt còn tag thẳng Diệp Thương vào.
Diệp Thương vốn đang chơi game Anipop, nhưng thông báo Weibo cứ liên tục hiện lên, anh đành tạm gác trò chơi, mở Weibo ra.
Thấy lời Hạ Phi nói, Diệp Thương nhíu mày, trực tiếp nhấn vào để xem đối phương rốt cuộc là ai. Sau đó, anh thấy một bài viết được ghim:
— Lục Dương, Thánh Kinh trong lòng người chơi rock and roll.
Diệp Thương: “…”