Chương 10

Tuần lễ sôi động và hỗn loạn này trôi qua rất nhanh, mọi người lại chuẩn bị đón xem vòng thứ hai của Top 10 trong chương trình Ngôi sao ngày mai. Tập này đầy rẫy chiêu trò, chiếm sóng top tìm kiếm suốt cả tuần, thu hút lượng người xem tăng đáng kể so với tập đầu.

Tất nhiên, các thí sinh cũng dồn hết sức lực. Sau màn bứt phá mạnh mẽ của Diệp Thương ở vòng trước, cuộc thi càng trở nên khó lường hơn.

Trịnh Triệu vừa diễn tập xong, cùng đồng đội bước ra khỏi phòng thu thì chạm mặt Diệp Thương và Lệ Tử Hàng. Hai người có vẻ đang trò chuyện gì đó, hoàn toàn không để ý tới anh ta.

Sắc mặt Trịnh Triệu lập tức sa sầm: "Khoan đã!"

Lệ Tử Hàng dừng bước, liếc nhìn anh ta một cái. Trịnh Triệu tiến lên một bước, định buông lời đe dọa cả hai.

Thế nhưng, Diệp Thương lại như thể không nghe thấy gì, lướt qua anh ta. Chỉ khi thấy Lệ Tử Hàng không đi theo, cậu mới nghi hoặc hỏi: "Có chuyện gì à?"

Lệ Tử Hàng thản nhiên thu lại ánh mắt: "Không có gì."

Cả hai coi như không thấy Trịnh Triệu, lướt qua anh ta.

Trịnh Triệu tức đến nổ phổi, oán độc nhìn theo bóng lưng hai người.

"Để mày kiêu ngạo thêm một lát nữa thôi. Đêm nay chương trình phát sóng trực tiếp kết thúc, mày sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi chương trình này!"

Để đảm bảo tính kịch tính cho chương trình, các thí sinh diễn tập đều được tách riêng. Trừ nhân viên tại hiện trường, ngay cả các cố vấn cũng không được phép xem.

Hạ Phi luôn tuân thủ quy tắc của ban tổ chức, nhưng lần này lại bất ngờ có chút mất bình tĩnh. Sau vòng thi trước, anh rất coi trọng Diệp Thương, nhưng không ngờ cậu lại bốc thăm trúng ca khúc Hạ Trùng. Điều này khiến Hạ Phi, người vốn muốn bảo vệ hạt giống tốt này, ngay lập tức thay đổi lập trường.

Xét cho cùng, một người là ngôi sao mới vừa phát hiện, còn một người là thần tượng mà anh sùng bái bấy lâu. Bên nào nặng, bên nào nhẹ, không cần phải băn khoăn.

Mặc dù vậy, khi gần tới giờ thi, anh vẫn cảm thấy bất an. Nhưng vì quy tắc không thể phá vỡ, anh chỉ có thể lùi một bước, cử trợ lý của mình đi xem buổi diễn tập.

Hạ Phi chờ ở khách sạn, vừa thấy trợ lý vào liền vội vàng hỏi: "Thế nào rồi?"

Trợ lý nhìn anh, ấp a ấp úng.

Hạ Phi không khỏi bực mình: "Nói đi chứ!"

Trợ lý đã đi theo anh nhiều năm, biết anh trước giờ cố chấp. Lần này lại liên quan đến Lục Dương, thần tượng của anh, muốn anh nương tay thì đúng là chuyện hão huyền. Nhưng khi nghĩ tới hai người tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu, anh ta do dự mãi mới nói: "Sếp ơi, xét tình tôi đã đi theo sếp nhiều năm như vậy, không có công lao thì cũng có khổ lao. Có thể nào nương tay với nhóm này một chút được không?"

Hạ Phi: "???"

Hạ Phi không thể tin vào tai mình. Người trợ lý này đã đi theo anh rất nhiều năm, vốn tính thật thà, ít nói. Đây là lần đầu tiên anh ta đưa ra một yêu cầu vô lý như vậy, không biết rốt cuộc anh ta đã thấy gì mà có phản ứng như thế.

Nhưng dù Hạ Phi có hỏi thế nào, người trợ lý cũng không nói thêm lời nào.

Hạ Phi không những không thấy nhẹ nhõm hơn mà ngược lại còn bứt rứt hơn.

Điều này khiến anh lần đầu tiên trở nên thiếu chuyên nghiệp, suốt cả buổi thi đấu đều có chút lơ đễnh. Vì thế, cả các thí sinh lẫn khán giả đều nhận ra, thầy giáo Hạ luôn nổi tiếng với những lời nhận xét khắc nghiệt, lần này lại bất ngờ ôn hòa. Ngay cả Trịnh Triệu, người mắc lỗi, cũng không bị mắng nặng lời.

Sau khi mắc lỗi, Trịnh Triệu vốn đã lạnh cả người, không ngờ Hạ Phi dường như không thấy, chỉ tùy tiện nhận xét vài câu rồi cho bọn họ xuống.

Trịnh Triệu nhẹ nhõm thở phào. Khi xuống sân khấu, anh ta vừa lúc thấy Diệp Thương và Lệ Tử Hàng chuẩn bị lên, lòng lập tức dâng lên sự căm phẫn. Ban đầu anh ta muốn thể hiện thật xuất sắc để áp đảo hai người này, không ngờ lại mắc phải một lỗi lầm sơ đẳng như vậy.

"Nhưng không sao," anh ta tự an ủi, "Hạ Phi tuyệt đối sẽ không để họ đi tiếp. Mình vẫn sẽ thắng!"

Đến lượt Diệp Thương và Lệ Tử Hàng lên sân khấu, Hạ Phi lập tức lấy lại tinh thần, rõ ràng tập trung hơn rất nhiều. Tại hiện trường và trên thanh bình luận, mọi người đều bàn tán sôi nổi. Ai cũng biết, cao trào sắp đến rồi.

Cứ tưởng thầy Hạ đổi tính rồi, không ngờ đang nén chiêu ở đây! 

Anh ơi huhu huhu 

Đếm ngược màn vả mặt... 

Má nó, tao không tin cái thằng Diệp Thương rác rưởi này có thể vào Top 6! Nếu vào Top 6, tao livestream ăn... ! 

Có phải anh em lần trước không? Mày có thể ăn cái lần trước trước rồi nói chuyện được không? 

Diệp Thương có thái độ rất thoải mái, dường như không biết mình sắp phải đối mặt với một màn tu la tràng như thế nào. Trái lại, Lệ Tử Hàng lại hiếm hoi có chút căng thẳng. Sáng nay anh mới biết ông nội cũng tới xem, thêm vào đó là độ khó của ca khúc Hạ Trùng cũng khiến anh hơi mất tự tin. Trước khi lên sân khấu, giọng nói của anh có chút run rẩy.

Diệp Thương nhớ lại Thẩm Hoài đã hứa sẽ ở dưới khán đài xem mình thi đấu. Nhưng dưới sân khấu tối đen như mực, cậu không thể tìm thấy vị trí của Thẩm Hoài.

Diệp Thương tiếc nuối thu lại ánh mắt, lúc này mới để ý thấy trạng thái của đồng đội có chút không ổn. Cậu huých vào tay Lệ Tử Hàng một cái: "Cậu căng thẳng à?"

Lệ Tử Hàng khựng lại, bản năng thần tượng phát tác tức thì, thản nhiên nói: "Ai mà căng thẳng, làm gì có chuyện đó."

Diệp Thương nhướn mày, nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Lệ Tử Hàng: "..." Đồng đội của tôi đáng ghét quá!

Nhưng sau màn pha trò này, tâm trạng anh lại bất ngờ trở nên bình tĩnh lạ thường.

Dưới khán đài, Lệ Loan nhíu chặt mày, lầm bầm: "Người còn chưa lên sân khấu, sao bọn họ lại ồn ào thế nhỉ!"

Trợ lý bất đắc dĩ: "Chủ tịch, fan hâm mộ là vậy mà."

Lệ Loan hừ lạnh một tiếng: "Tôi còn không biết sao? Năm đó tôi..."

"A!!!"

Lời Lệ Loan còn chưa dứt, đã bị tiếng hét chói tai thảm thiết bên cạnh làm giật mình. Lúc này ông mới nhận ra Lệ Tử Hàng và Diệp Thương đã bước lên sân khấu. Tiếng hò hét của fan lập tức tăng lên một cấp độ mới.

Giữa tiếng hò hét, hai người bước lên sân khấu. Họ mặc bộ vest kẻ sọc cổ điển, tóc vuốt ngược để lộ vầng trán. Cúc áo sơ mi chỉ cởi hai cúc trên cùng, yết hầu ẩn hiện, toát ra vẻ cấm dục mà gợi cảm. Đây là trang phục để tri ân phong cách của Lục Dương trong ca khúc Hạ Trùng năm xưa. Năm đó, nó đã tạo nên một làn sóng thời trang thịnh hành khắp Trung Quốc. Ba mươi năm trôi qua, sức hút vẫn không hề giảm sút.

Tuy nhiên, khi đèn sân khấu mờ đi, không khí dần trở nên yên tĩnh.

Hai người đứng quay lưng vào nhau. Lệ Tử Hàng đối mặt với khán giả, còn Diệp Thương quay vào trong.

Theo hiệu lệnh của Lệ Tử Hàng, một tiếng trống dồn dập vang lên. Ngay sau đó, anh ôm đàn guitar, đàn ra những đoạn dạo đầu mượt mà. Giọng hát của anh rất giàu cảm xúc, khả năng làm chủ sân khấu cũng mạnh mẽ, vừa mở đầu đã tạo nên một làn sóng nhiệt huyết.

Đoạn cải biên này rất có trình độ, đến cả Hạ Phi khó tính cũng không thể không thừa nhận. Anh dần giãn lông mày.

Lệ Tử Hàng không phụ sự kỳ vọng của mọi người, thể hiện ổn định, trực tiếp đẩy không khí lên đến cao trào.

Sau đó, giai điệu chuyển đổi. Lệ Tử Hàng và Diệp Thương đổi vị trí. Khán giả tại hiện trường phát ra tiếng hít thở rõ rệt.

Diệp Thương với mái tóc vuốt ngược để lộ vầng trán đầy đặn, khóe mắt dường như có kẻ eyeliner, khiến đôi mắt đen láy càng thêm sâu thẳm. Một tay cậu cầm micro, đôi mắt lạnh lùng lướt qua khán đài. Dù chưa cất tiếng hát, cậu đã chiếm trọn sự chú ý của mọi người.

Khi cậu hát câu hát đầu tiên, hầu hết mọi người đều cảm thấy nổi da gà. Cả khán đài dường như im lặng trong chốc lát, sau đó tiếng vỗ tay vang lên.

Chỉ một câu hát, trình độ cao thấp đã phân định rõ ràng.

Hạ Phi mở to mắt, như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

Phản ứng của Lệ Loan dưới khán đài cũng tương tự. Suốt bao năm qua, cả hai đã nghe bài Hạ Trùng này không dưới vạn lần, hiểu biết về nó vô cùng sâu sắc. Những năm qua, không ít người đã bắt chước Lục Dương, cũng có người có giọng hát tương tự, nhưng chung quy chỉ là giống về mặt âm sắc chứ thiếu đi cái thần, thiếu cái khí phách "chỉ có ta" của Lục Dương trên sân khấu.

Nhưng Diệp Thương thì không giống.

Giọng hát của cậu khác xa với Lục Dương. Thêm vào sự thay đổi trong bản phối, ca khúc gần như khác một trời một vực so với bản gốc. Thế nhưng, cả hai lại cùng một lúc nhớ đến một người duy nhất.

— Lục Dương.

Xét về âm sắc, Diệp Thương không bằng Lệ Tử Hàng. Xét về thực lực, vòng loại trước đã chứng minh Lệ Tử Hàng mạnh hơn Diệp Thương. Thế nhưng trong ca khúc này, Lệ Tử Hàng lại bị Diệp Thương hoàn toàn lu mờ. Đây không phải vì Lệ Tử Hàng thể hiện sai sót, mà vì Diệp Thương quá mạnh. Sự bùng nổ mạnh mẽ trong giọng hát của cậu, cùng với tình cảm nồng nhiệt đã dồn hết vào đó, khiến đồng đội của cậu trở nên nhạt nhòa.

Cậu giống như mặt trời đột ngột xuất hiện, không phân biệt phải trái, che khuất ánh sáng của những vì sao khác.

Một người như vậy không thích hợp để hát song ca, bởi vì chỉ cần đứng chung sân khấu với cậu, bất kể là ai cũng chỉ có thể trở thành nền.

Nhưng màn trình diễn của Diệp Thương không chỉ có thế.

Ban đầu, ca khúc Hạ Trùng chủ yếu kể về sự đen tối, cám dỗ và giằng xé trong thế giới người lớn.

Thế nhưng giờ đây, một luồng ánh sáng bất ngờ xuất hiện giữa màn đêm vô tận.

Những nốt cao của Diệp Thương trong trẻo, xuyên thấu, như thể đã vượt qua giới hạn âm vực của bản thân, nhưng lại thể hiện hoàn hảo, dễ dàng như không. Sau đó là những đoạn chuyển đổi giữa giọng thật và giọng giả liên tục, lại mượt mà tự nhiên, ổn định như đang trong phòng thu.

Khán giả dưới sân khấu đều bị chấn động. Có người thậm chí phải lấy tay bịt miệng, không dám phát ra tiếng hít thở. Camera lướt qua hàng ghế giám khảo. Biểu cảm của ba vị giám khảo cũng không khác gì khán giả.

Ánh mắt Thẩm Hoài dõi theo Diệp Thương. Tim anh như dâng lên một cảm giác tê dại, ngứa ngáy, như thể vấn đề anh theo đuổi bấy lâu nay cuối cùng cũng có câu trả lời.

Diệp Thương trên sân khấu hoàn toàn khác với con người thường ngày. Cậu giống như một thỏi nam châm mạnh mẽ, chỉ cần vô tình nhìn thấy, ánh mắt sẽ không thể dời đi được nữa. Một người như vậy, bề ngoài có vẻ không quá bận tâm đến điều gì, nhưng lại có một sự tôn kính tuyệt đối đối với sân khấu. Cậu có thể chịu đựng sự cô độc ba mươi năm, vẫn giữ được thứ đam mê nồng nhiệt và thuần túy này. Sân khấu tự nhiên hồi đáp lại cậu bằng một thứ vũ khí mạnh mẽ nhất.

Mỗi khi ra tay đều giành chiến thắng, không gì có thể ngăn cản.

Hạ Phi nhìn Diệp Thương, trong mắt là sự cuồng nhiệt mà chính anh cũng không hề nhận ra.

Khí chất sân khấu, sức thể hiện như vậy, bấy lâu nay, anh chỉ từng thấy ở một người duy nhất.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play