Nam Tiêu không nhận bản hợp đồng đó.

Hai tay cô nắm chặt thành quyền, cả người run lên vì tức giận.

Cô không ngờ Tạ Thừa Vũ vẫn muốn đuổi cô, đuổi cô theo ý của Hứa Nhược Tân!

Chỉ là so với hôm qua, lời lẽ của Tạ Thừa Vũ đã được tô vẽ hơn rất nhiều, nghe có vẻ dễ chấp nhận hơn.

Thế nhưng, ý tứ vẫn là như vậy.

Hai người họ muốn cô rời khỏi đoàn làm phim!

"Cái này. . . Tạ tổng, Tiêu Tiêu mới là người hiểu rõ 'Khâm Nhiên Truyện' nhất, nếu cô ấy đi rồi, ai sẽ thay mọi người điều chỉnh kịch bản đây?"

Chu Duệ Thành cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, không dám phản bác thẳng thừng nhà đầu tư, chỉ đành hỏi một câu như vậy.

"Đúng vậy Tạ tổng, Tiểu Nam đi rồi thì ai sẽ đảm nhiệm vai trò biên kịch chính? Nếu đổi một người không hiểu rõ kịch bản, e là nhiều chuyện sẽ không dễ giải quyết."

Mọi người đều nghe thấy lời Tạ Thừa Vũ nói, nhưng chỉ có vài người dám lại gần hỏi anh. Trong chốc lát, xung quanh Tạ Thừa Vũ có ba bốn người đứng đó, ai nấy đều trông mong nhìn anh.

Sắc mặt Tạ Thừa Vũ không đổi:

"Không hiểu kịch bản cũng không sao, cho họ một tuần để tìm hiểu là được chứ gì. Nước Z có biết bao nhiêu biên kịch giỏi, chỉ cần giá cả hợp lý, còn sợ không tìm được người sao."

Ý của anh chính là, mọi chi phí phát sinh từ việc thay đổi biên kịch đều do anh gánh vác.

Vốn dĩ, những người kia ngoại trừ Chu Duệ Thành ra cũng chẳng thực sự quan tâm đến Nam Tiêu, họ chỉ sợ việc đổi biên kịch sẽ làm hỏng chuyện nên mới đến hỏi thử mà thôi.

Bây giờ thấy Tạ Thừa Vũ toàn quyền phụ trách chuyện này, lại còn có ý định tìm một biên kịch giỏi với giá cao, vậy thì bộ phim sẽ không gặp vấn đề gì, họ chỉ cần im miệng xem kịch là được.

Mấy người kia lại lùi về, khoảng trống giữa Nam Tiêu và Tạ Thừa Vũ lại hiện ra. Cô nhìn gương mặt lạnh lùng của người đàn ông đó, trái tim như bị lửa đốt, vừa tức giận, vừa đau đến nhỏ máu.

Cô siết chặt nắm tay, đôi mắt cũng hơi hoe đỏ. Mọi người chưa bao giờ thấy dáng vẻ vừa tức giận vừa đau lòng đến thế này của cô, trong giây lát không gian trở nên im lặng.

Gương mặt tuấn tú của Tạ Thừa Vũ tràn đầy vẻ lãnh đạm, thờ ơ.

"Ký hợp đồng đi. Cô có kịch bản mới nào không? Tôi sẽ tìm đạo diễn và đầu tư cho cô, đảm bảo kịch bản tiếp theo của cô cũng sẽ tỏa sáng."

Đây là sợ cô không chịu ký hợp đồng nên mới thêm một khoản bồi thường? Hay là sợ cô làm ầm lên trước mặt Tạ lão gia nên muốn đưa tiền bịt miệng?

Nam Tiêu cười lạnh một tiếng:

"Nếu tôi không đồng ý thì sao?"

Giọng Tạ Thừa Vũ rất nhạt:

"Cô không có quyền không đồng ý."

Nam Tiêu sững sờ, không hiểu câu này có ý gì.

Cô lập tức phản ứng lại, không thể tin nổi mà trợn tròn mắt.

Tạ Thừa Vũ đang uy hiếp cô sao?

Nhưng anh ta dùng con bài tẩy nào để uy hiếp cô? Nam Tiêu thoáng chốc nghĩ đến rất nhiều điều.

Cô và Tạ Thừa Vũ không cùng một tầng lớp. Nếu Tạ Thừa Vũ thật sự muốn uy hiếp cô, nói không ngoa là có thể tìm ra cả trăm cách.

Sống lưng cô lạnh toát trong phút chốc, sự tức giận và căm hận đối với người đàn ông này cũng lên đến đỉnh điểm.

"Cô Nam, cô ký đi."

Thấy mọi người không ai nói gì, Hứa Nhược Tân bước ra, dịu dàng nói.

"Cô là một biên kịch rất tài năng, mau viết kịch bản mới để tạo ra thêm nhiều bộ phim hay, như vậy mới không lãng phí tài năng của cô."

"Dù sao thì kịch bản của 'Khâm Nhiên Truyện' cũng đã định hình rồi, vốn không cần cô phải lo lắng nữa. Hơn nữa chúng tôi đảm bảo sẽ không sửa đổi nhiều. Nếu lỡ có thay đổi lớn, chúng tôi sẽ gọi điện thoại thương lượng với cô, được không?"

Hứa Nhược Tân nói năng nhẹ nhàng, ra vẻ đặc biệt lo lắng cho Nam Tiêu, nhưng Nam Tiêu lại hận cô ta đến tận xương tủy.

Đúng, kịch bản của 'Khâm Nhiên Truyện' đã định hình, mỗi ngày cô đến đoàn làm phim cũng không có nhiều việc phải làm, phần lớn thời gian là đọc sách hoặc quan sát quay phim.

Nhưng bộ phim này chính là đứa con tinh thần của cô, cô muốn tận mắt chứng kiến nó hoàn thành, không muốn bị đuổi đi một cách vô cớ!

Cô làm công việc này không chỉ để kiếm tiền, mà còn là để khẳng định bản thân! Những điều này họ sẽ không bao giờ nghĩ đến!

Nam Tiêu tức đến run cả người, nhưng cô không thể nổi đóa như hôm qua được nữa. Cô cũng không cam lòng ký tên như vậy, rốt cuộc cô phải làm sao đây?

"Nam Tiêu, hay là cô ký đi. Nhược Tân nói cũng không sai, cô cứ ở mãi trong đoàn làm phim thực ra là đang lãng phí tài năng, cô hoàn toàn có thể đi viết kịch bản phim truyền hình mới. . ."

"Tiểu Nam, tiền bồi thường Tạ tổng đưa cho cô chắc không ít đâu, hơn nữa còn đầu tư cho kịch bản mới của cô, đây là chuyện tốt biết bao, cô nhận lời đi. . ."

Thấy Nam Tiêu không nói gì, một vài bậc tiền bối đức cao vọng trọng trong đoàn phim lên tiếng khuyên nhủ.

Nam Tiêu giờ đã hiểu ra, những người này chính là loại gió chiều nào che chiều ấy. Hôm qua thấy cô bị oan thì đến an ủi, hôm nay thấy Tạ Thừa Vũ gây khó dễ lại hùa theo nói giúp anh ta.

Chỉ có Chu Duệ Thành là đứng về phía cô, nhưng với tư cách là tổng đạo diễn, ông có quá nhiều điều khó xử, không thể công khai ủng hộ Nam Tiêu được.

Thế nên, trong phút chốc, tất cả những vị lãnh đạo và tiền bối có tiếng nói trong đoàn phim đều đang khuyên Nam Tiêu rời đi.

Nam Tiêu cắn chặt môi dưới, sự phẫn nộ và tủi nhục nhấn chìm cô.

Cô nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tạ Thừa Vũ và khóe môi hơi nhếch lên của Hứa Nhược Tân, trái tim không ngừng rỉ máu.

"Các người muốn Tiêu Tiêu đi? Được thôi, tôi và Tiêu Tiêu sẽ cùng đi. Bộ phim này tôi không quay nữa, tiền vi phạm hợp đồng bao nhiêu cứ gửi thẳng cho quản lý của tôi."

Lúc này, cửa lớn của đoàn làm phim mở ra, một giọng nói lười biếng vang lên ở cửa.

Mọi người theo bản năng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiêu Trạch Giai trong bộ âu phục thoải mái đang đứng ở cửa, khóe môi nở một nụ cười phóng khoáng, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo vô cùng.

Anh ta thấy mọi người nhìn mình, cũng không có phản ứng gì, ung dung đi tới trước mặt Nam Tiêu, rồi trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, khoác tay lên vai cô.

Nam Tiêu cảm nhận được một cánh tay rắn chắc ôm lấy mình, cô ngẩng đầu, nhìn về phía Tiêu Trạch Giai.

Tiêu Trạch Giai cúi đầu nhìn cô, nở một nụ cười sảng khoái.

"Sao vậy, lại bị bắt nạt à?"

Anh nhìn cô, hỏi.

Trong khoảnh khắc này, Nam Tiêu chỉ muốn bật khóc.

Cô gật đầu, nhưng không nói gì.

Khi bị mọi người làm khó dễ, người bạn thân nhất đột nhiên đứng ra bảo vệ, trái tim cô trào dâng cảm xúc chua xót. Cô sợ nếu mở miệng, nước mắt sẽ thật sự rơi xuống.

"Hai người. . ."

Chu Duệ Thành kinh ngạc nhìn họ, muốn hỏi về mối quan hệ của cả hai, nhưng lời này không thích hợp lắm, cuối cùng vẫn không hỏi ra miệng.

Những người xung quanh ông đều há hốc mồm kinh ngạc. Hứa Nhược Tân cũng hơi mở to mắt, không thể tin nổi mà nhìn hai người họ.

Tiêu Trạch Giai là ngôi sao hàng đầu của làng giải trí mấy năm nay, đẹp trai, gia thế tốt, diễn xuất giỏi, tính cách tốt, số lượng fan hâm mộ không đếm xuể.

Vậy mà một người đàn ông ưu tú được vạn người chú ý như vậy lại có quan hệ tốt với Nam Tiêu? Ở trong đoàn làm phim lâu như vậy, cô ta không hề thấy Nam Tiêu và anh ta có bất kỳ liên hệ nào.

"Thừa Vũ. . ."

Hứa Nhược Tân đột nhiên cảm thấy một cơn bất an vô cớ, cô ta ngước mắt nhìn Tạ Thừa Vũ.

Tạ Thừa Vũ dán mắt vào cánh tay Tiêu Trạch Giai đang khoác lên vai Nam Tiêu, ánh mắt âm u, cả người bất động.

"Chuyện này. . . khụ khụ."

Tình hình hoàn toàn bế tắc, Chu Duệ Thành ho khan hai tiếng, ra mặt giảng hòa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play