Tạ Thừa Vũ gật đầu:

"Ra ngoài có chút việc."

Nói xong, anh quay người rời khỏi công ty, đi tới ven đường gọi một cuộc điện thoại.

Mười lăm phút sau, Tạ Thừa Vũ đến một quán bar yên tĩnh với lối trang trí sang trọng nhưng không phô trương rồi bước vào.

Lệ Cảnh Đình đã đợi sẵn ở quầy bar, anh ta đẩy ly rượu đã gọi trước cho Tạ Thừa Vũ rồi hỏi:

"Sao giữa ban ngày lại tìm tôi uống rượu, có tâm sự à?"

Tạ Thừa Vũ văng một câu tục:

"Ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, tâm sự cái quái gì."

"Cậu còn chửi bậy nữa à."

Lệ Cảnh Đình cười ha hả:

"Mấy cô gái trong tập đoàn mà nghe cậu nói thế này thì hình tượng sụp đổ trong một nốt nhạc."

"Sụp thì kệ họ, liên quan quái gì đến tôi."

Tạ Thừa Vũ uống một ngụm rượu, cảm nhận dòng rượu lạnh buốt trượt xuống cổ họng, chỉ còn lại cảm giác nóng rát, không hề có chút thỏa mãn nào, ngược lại càng thêm trống rỗng.

Hắn lạnh nhạt nói:

"Hôm qua mẹ tôi gửi WeChat cho tôi, bà ấy nói nhớ tôi, còn bảo Tết sẽ về thăm tôi."

Lệ Cảnh Đình:

"..."

"Thế cậu trả lời sao?"

"Chưa trả lời, không muốn trả lời."

Cha mẹ Tạ Thừa Vũ quanh năm sống ở nước ngoài, đương nhiên, cả hai ở hai quốc gia khác nhau, thậm chí là hai bán cầu khác nhau.

Theo lời Tạ lão gia, dù hai người họ có sống cùng một bán cầu thì cũng đánh nhau mỗi ngày.

"Bố tôi mấy hôm nay cũng gọi điện."

Tạ Thừa Vũ cũng chẳng quan tâm Lệ Cảnh Đình có đáp lại hay không, cứ tự mình nói tiếp:

"Ông ấy lại tìm một người phụ nữ mới, nhỏ hơn tôi vài tuổi, còn đang học thạc sĩ."

"Đây không phải là chiêu quen thuộc của bố cậu sao."

Lệ Cảnh Đình thản nhiên nói:

"Lần trước ông ấy chia tay bạn gái là tháng trước mà phải không? Bạn gái của ông ấy toàn là dạng tình một tháng."

"Ừ, một tháng đã là dài."

Tạ Thừa Vũ nâng ly rượu lên, ngửa đầu uống cạn. Lệ Cảnh Đình kêu lên một tiếng "Ối giời ":

"Cậu làm gì thế, uống kiểu này không muốn sống nữa à?"

Loại rượu này độ cồn rất cao.

"Không sao, dù sao tôi cũng không lái xe đến."

Tạ Thừa Vũ lại gọi bartender thêm một ly rồi hỏi:

"Cậu với Lâm Yên thế nào rồi, mấy hôm nay Trần Giai Di còn tìm cậu không?"

"Tìm chứ, cô ấy không cha không mẹ, có chuyện không tìm tôi thì tìm ai."

Lệ Cảnh Đình mới nhấp được vài ngụm, tay cầm ly rượu khẽ lắc, nheo mắt đánh giá Tạ Thừa Vũ.

"Hôm nay cậu lạ lắm đấy, nói lảm nhảm linh tinh, hoàn toàn không giống phong cách thường ngày. Cậu rốt cuộc muốn nói gì?"

"Không có gì, uống đi."

Tạ Thừa Vũ lại uống nửa ly rượu, sau đó chuyển chủ đề, cùng Lệ Cảnh Đình bàn chuyện làm ăn.

Lệ Cảnh Đình vẫn nhìn anh đầy nghi hoặc, nhưng không hỏi nhiều.

Con người Tạ Thừa Vũ này, một khi có tâm sự không muốn nói thì người khác đừng hòng cạy miệng, chỉ có thể chờ đến ngày nào đó hắn nghĩ thông rồi tự nói ra.

Bao nhiêu năm qua Lệ Cảnh Đình cũng đã quen, nên không hỏi nữa, thuận ý theo lời Tạ Thừa Vũ mà bàn về mảnh đất anh ta mới mua gần đây.

***

Sáng sớm hôm sau, Nam Tiêu đã đến đoàn làm phim.

Chuyện Hứa Nhược Tân rơi xuống nước ngày hôm qua, cùng với những chuyện phiền lòng xảy ra ở bệnh viện, dường như đã lan truyền khắp nơi.

Nam Tiêu vừa vào phim trường đã thấy rất nhiều người nhìn về phía mình.

Cô không buồn phân biệt những ánh mắt đó là tốt hay xấu, thản nhiên đi vào như không có chuyện gì.

Hứa Nhược Tân đã đến từ sớm, Tạ Thừa Vũ đi cùng cô ta, hai người họ đang đứng cạnh máy quay nói chuyện với Chu Duệ Thành.

Thấy Nam Tiêu đi tới, Hứa Nhược Tân gọi cô một tiếng:

"Cô Nam!"

Nam Tiêu dừng bước, quay đầu lại, lạnh nhạt nói:

"Có chuyện gì à?"

Hứa Nhược Tân chậm rãi đi tới trước mặt Nam Tiêu.

Lẽ ra Hứa Nhược Tân cần dưỡng thai, nên nằm trên giường nghỉ ngơi vài ngày. Nhưng không biết là do cô ta nhất quyết muốn xuất viện, hay là do sức khỏe đã ổn, cô ta vẫn đến đoàn làm phim.

Chỉ có điều, trên mặt cô ta chỉ trang điểm nhẹ, mang theo vẻ tiều tụy đáng thương.

Hôm nay cô ta không mặc chiếc váy đỏ đặc trưng mà thay bằng một chiếc váy trắng trông yếu đuối, nhìn Nam Tiêu nói:

"Cô Nam, tôi muốn xin lỗi cô."

Nam Tiêu sững người, không nói gì.

Hứa Nhược Tân cắn môi, cụp mắt nói:

"Hôm qua là do chứng hoang tưởng nạn nhân của tôi tái phát, tôi rơi xuống nước hoàn toàn là do tôi, không liên quan gì đến cô cả, nhưng tôi lại vu khống cô. . ."

"Cô Nam, tôi xin chân thành xin lỗi vì những rắc rối đã gây ra cho cô ngày hôm qua."

Hứa Nhược Tân cúi gập người trước Nam Tiêu, mái tóc trượt xuống, rũ sang hai bên.

Nam Tiêu có chút kinh ngạc nhìn cảnh này.

Cái cúi đầu kéo dài hai giây, Hứa Nhược Tân ngẩng lên, mặt đầy vẻ xấu hổ, nói:

"Cô Nam, xin cô hãy tha thứ cho tôi."

Nam Tiêu im lặng suy nghĩ, không nói gì.

Chu Duệ Thành liếc Tạ Thừa Vũ một cái rồi đi tới cười giảng hòa:

"Nhược Tân biết sai là được rồi, chuyện này cũng không cần quá căng thẳng. . ."

"Tiêu Tiêu là một cô gái rất tốt, tôi và cô ấy đã hợp tác nhiều lần rồi, con người cô ấy đi đến đâu cũng được mọi người khen là lương thiện, hiểu chuyện. . ."

Chu Duệ Thành trông như đang làm hòa, nhưng thực chất lại ngấm ngầm bênh vực Nam Tiêu.

Ông ta nói Nam Tiêu đi đến đâu cũng được khen lương thiện, hiểu chuyện, vậy mà lại xảy ra vấn đề với Hứa Nhược Tân, vậy thì người có vấn đề chắc chắn là Hứa Nhược Tân rồi.

Thật ra, sau chuyện phiền phức ngày hôm qua, Chu Duệ Thành cũng rất oán giận Hứa Nhược Tân, nhưng vì có Tạ Thừa Vũ ở đó nên ông không dám nói gì, chỉ có thể dùng cách này để mắng xéo cô ta.

Hứa Nhược Tân không biết là không nghe ra hay không để tâm, cứ tự mình nói:

"Cô Nam, cô chịu tha thứ cho tôi không?"

Trong phim trường, các nhân viên đều đang bận rộn công việc trong tay, vẻ ngoài không quan tâm đến bên này, nhưng tai thì vểnh lên, mắt còn liếc về phía này.

Nam Tiêu lạnh nhạt nói:

"Tôi không tha thứ thì sao chứ, chẳng lẽ tôi còn làm gì được cô à? Tôi hy vọng sau này sẽ không xảy ra chuyện tương tự nữa."

Nam Tiêu vốn là người không thích gây chuyện, hơn nữa trứng không thể chọi với đá, cô không dám thật sự đắc tội với Hứa Nhược Tân và Tạ Thừa Vũ, chỉ có thể tạm thời nuốt cục tức này vào bụng.

Nhưng lúc này, một giọng nói nhàn nhạt vang lên:

"Sẽ không có lần sau."

Tạ Thừa Vũ đi tới, bước chân vững vàng, gương mặt lạnh lùng, dừng lại bên cạnh Hứa Nhược Tân, cũng là đối diện với Nam Tiêu.

"Nam Tiêu, có chuyện này muốn báo cho cô biết."

"Tôi sẽ không tước đi vị trí biên kịch chính của cô trong 'Khâm Nhiên Truyện', cũng sẽ không xóa bỏ đóng góp của cô cho bộ phim này. Đến khi phim lên sóng, mục biên kịch vẫn chỉ có tên một mình cô, và khi công bố với bên ngoài, biên kịch của bộ phim này cũng chỉ có mình cô."

"Tuy nhiên, từ giờ trở đi cô không cần theo đoàn nữa."

"Sau khi cô rời đi, việc điều chỉnh kịch bản sẽ do một biên kịch khác đảm nhiệm. Tôi có thể đảm bảo với cô kịch bản sẽ không bị sửa đổi lớn, chỉ điều chỉnh một vài chi tiết khi cần thiết, và sẽ trả cho cô một khoản bồi thường."

"Các điều khoản cụ thể đều đã được ghi trong hợp đồng, cô xem qua đi."

Tạ Thừa Vũ gật đầu với Chu Văn đứng bên cạnh, Chu Văn lập tức cầm một bản hợp đồng đến trước mặt Nam Tiêu, hai tay đưa ra, cúi đầu không dám nhìn cô, thấp giọng nói:

"Đây là hợp đồng, mời cô xem qua."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play