Buổi tối, Nam Tiêu nhận được điện thoại của Tạ lão gia tử, gọi cô đến nhà cũ ăn cơm. Cô liền đi thẳng đến đó.

Vào nhà, cô không ngờ Tạ Thừa Vũ cũng ở đây. Dù sao mỗi lần cô đến trước đây đều không thấy bóng dáng anh đâu, có lẽ là anh vẫn luôn cố tình tránh mặt cô.

Cô không để ý đến Tạ Thừa Vũ, đi thẳng đến trước mặt Tạ lão gia tử:

"Ông ơi, cháu đến rồi ạ."

"Ái chà, Tiêu Tiêu đến rồi đấy à, mau để ông xem nào. . ."

Tạ lão gia tử vươn tay ra.

"Vừa rồi ông Vương nhà con mang một pho tượng Quan Âm đưa con tới, ông thấy đẹp nên giữ lại. Con với Thừa Vũ bao giờ thì sinh cho ông một đứa cháu đây? Ông thật sự muốn bế chắt lắm rồi. . ."

Cháu?

Có lẽ do tác động tâm lý, Nam Tiêu đột nhiên cảm thấy buồn nôn, cô vội vàng đè nén cảm giác khó chịu đó xuống.

Cô nhìn pho tượng Quan Âm trên bàn, khóe môi thoáng hiện lên một nụ cười cay đắng.

Họ sắp ly hôn rồi, làm sao có con được?

"Ông nội, cháu có chuyện muốn nói với ông."

Đã đến nước này thì phải dứt khoát. Vừa hay Tạ Thừa Vũ cũng ở đây, Nam Tiêu lấy hết can đảm nói:

"Thật ra chúng cháu đã. . ."

"Khụ khụ, khụ khụ khụ. . ."

Tạ lão gia tử đột nhiên ho dữ dội, cái vẻ như muốn ho cả phổi ra ngoài.

Nam Tiêu và Tạ Thừa Vũ giật mình, vội vàng dìu Tạ lão gia tử về phòng ngủ.

"Ông sao thế ạ? Ông thấy không khỏe ở đâu ạ?"

Nam Tiêu lo lắng hỏi.

"Ông không sao, ông chỉ cô đơn quá thôi! Từ khi bà nội các cháu mất, căn nhà trống trải này chỉ còn lại một mình ông. . . Các cháu ở lại đây với ông một thời gian đi, đúng lúc ở đây bồi bổ chuẩn bị mang thai. . ."

". . ."

Ánh mắt Tạ lão gia tử quá tha thiết, Nam Tiêu không nỡ từ chối thẳng mặt, chỉ cúi đầu.

Về đến phòng, cô hỏi Tạ Thừa Vũ:

"Khi nào chúng ta nói với ông chuyện ly hôn?"

Trước đây, chỉ có Chu Văn mang đơn ly hôn đến cho cô ký, hai người chưa bao giờ trực tiếp đề cập đến chuyện này, đây là lần đầu tiên.

Tạ Thừa Vũ dựa vào cửa, khuôn mặt nửa sáng nửa tối dưới ánh đèn.

"Đợi có kết quả kiểm tra của ông rồi tính sau. Dạo này sức khỏe ông không tốt lắm."

"Được."

Trong ba năm gả vào Tạ gia, Tạ lão gia tử là người duy nhất đối xử tốt với cô, cô cũng rất quan tâm đến sức khỏe của ông, nên không có ý kiến gì.

. . .

Buổi tối, hai người vào cùng một phòng ngủ dưới sự giám sát của Tạ lão gia tử.

Phòng ngủ này chỉ có một chiếc giường và một chiếc chăn, muốn trải đệm dưới đất cũng không có chỗ. May mà giường đủ lớn, hai người nằm ở giữa vẫn còn khoảng trống rộng rãi, sẽ không quá khó xử.

Nam Tiêu tắm rửa xong, mặc bộ đồ ngủ nằm lên giường.

Trong đêm tĩnh lặng, tiếng tim đập dường như nghe thấy rất rõ. Sự hiện diện của người ở đầu giường bên kia khiến Nam Tiêu không thể nào yên lòng, nhưng cô vẫn ép mình phải gạt bỏ mọi suy nghĩ để chìm vào giấc ngủ.

Đột nhiên, phía bên kia giường khẽ động, hơi thở của người đàn ông tiến lại gần, dường như anh đã xoay người về phía cô. Tim Nam Tiêu đập loạn xạ.

"Nam Tiêu."

Trong đêm, giọng Tạ Thừa Vũ trầm ấm và quyến rũ.

"Món súp bồ câu Đỗ Trọng cô làm lần trước rất ngon."

". . ."

Giọng Nam Tiêu không giấu được vẻ kinh ngạc:

"Anh đã uống súp sao?"

"Phải."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play