Trong ba năm qua, không phải cô chưa từng cố gắng vì Tạ Thừa Vũ.
Cô khổ công nghiên cứu nấu nướng, ngày nào cũng đến công ty Tạ Thừa Vũ đưa cơm, chỉ mong anh có thể ăn được một bữa cơm nóng hổi sau giờ làm việc. Nhưng những món ăn đó, anh chưa từng động đến một miếng, thậm chí còn không muốn ra gặp cô.
Cô dùng tiền nhuận bút vất vả kiếm được để mua quần áo cho Tạ Thừa Vũ, hết bộ này đến bộ khác, nhưng sau đó Chu Văn đã khéo léo nhắc nhở rằng những bộ quần áo đó Tạ Thừa Vũ chưa từng mặc một lần, chất đống trong góc tủ sắp bám đầy bụi.
Những chuyện này khiến Nam Tiêu vô cùng chán nản. Cô cứ ngỡ Tạ Thừa Vũ chê mình xấu xí nên mới đối xử với cô như vậy.
Trước khi kết hôn, Tạ Thừa Vũ đã xem ảnh của cô, một khuôn mặt mộc mạc với hai vết sẹo dao gớm ghiếc. Chính cô nhìn còn thấy ghê tởm, nên cô hoàn toàn có thể hiểu được cảm giác của anh.
Vậy thì, cô sẽ trở nên xinh đẹp hơn, rồi lại đi tìm Tạ Thừa Vũ.
Bản thân Tạ Thừa Vũ cái gì cũng là hàng đầu, chỉ có người phụ nữ tương xứng mới đủ tư cách đứng bên cạnh anh, những điều này cô đều hiểu.
Nhưng cô không thể ngờ rằng, ba năm nỗ lực của mình đều là công cốc, bởi vì Tạ Thừa Vũ đã có người khác.
"Cô Nam cũng đến mua đồ à?"
Hứa Nhược Tân thu tay về, mỉm cười nói.
Nam Tiêu đang định lên tiếng thì Lâm Yên đã chen vào:
"Không phải cô Nam, cô ấy bây giờ vẫn là Tạ phu nhân, mời cô tự trọng."
Nam Tiêu mới ký đơn ly hôn buổi sáng, phải qua một tháng suy nghĩ mới có hiệu lực. Vì vậy, lời Lâm Yên nói không sai, sắc mặt Hứa Nhược Tân lập tức trở nên khó coi.
Tạ Thừa Vũ lạnh nhạt liếc Nam Tiêu một cái, nói:
"Cô qua đây."
Nam Tiêu không biết Tạ Thừa Vũ muốn nói gì với mình, cô có chút căng thẳng, cùng anh đi đến hành lang bên cạnh.
Tạ Thừa Vũ cúi mắt nhìn cô, giọng nói lạnh như băng:
"Quản cho tốt bạn của cô đi."
Nam Tiêu siết chặt nắm đấm.
Câu nói này quả thật không nể nang Lâm Yên chút nào, nhưng vừa rồi Lâm Yên đúng là liên tục gây sự với người phụ nữ kia. Tạ Thừa Vũ thấy người tình trong mộng của mình bị bắt nạt nên không vui sao?
Cô nắm chặt tay, nói:
"Tôi biết rồi, vừa rồi Yên Yên chỉ hiểu lầm thôi, cậu ấy không có ý gì khác đâu, anh không cần lo lắng."
Nói xong, Nam Tiêu giữ vẻ bình tĩnh rời đi. Giờ phút này, cô ngược lại cảm thấy may mắn vì mình đeo khẩu trang, như vậy Tạ Thừa Vũ sẽ không nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của cô.
Xuống đến bãi đỗ xe, Lâm Yên tức giận nói:
"Đôi gian phu dâm phụ đó thật quá đáng! Muốn đá cho họ một phát quá!"
Nam Tiêu mỉm cười, vỗ vai bạn an ủi đừng tức giận, sau đó ánh mắt cô tối sầm lại.
"Thật ra Tạ Thừa Vũ cũng không làm gì sai."
Cô buồn bã nói:
"Anh ấy chỉ không yêu tôi thôi."
Những đạo lý này Lâm Yên đều hiểu. Nếu Tạ Thừa Vũ chỉ đơn thuần không yêu Nam Tiêu, vậy thì Nam Tiêu vui vẻ cầm mấy chục triệu rời đi có thể xem là một chuyện tốt, thế nhưng—
"Chuyện xảy ra một tháng trước, cậu vẫn không định nói cho anh ta biết sao?"
Câu nói này khiến sắc mặt Nam Tiêu trắng bệch.
Người ngoài đều tưởng cô và Tạ Thừa Vũ chỉ gặp nhau hai lần, nhưng sự thật không phải vậy, họ đã gặp nhau tổng cộng ba lần.
Một tháng trước, Tạ Thừa Vũ bị người ta bỏ thuốc, trong lúc mơ màng đã về nhà cũ của Tạ gia. Vừa hay lúc đó Nam Tiêu đang ở nhà cũ chăm sóc Tạ lão thái thái, và hai người đã phát sinh quan hệ.
Sáng hôm sau, Nam Tiêu vội đi giải quyết công việc nên đã rời đi từ sớm.
Xong việc, cô định nói cho Tạ Thừa Vũ biết chuyện này, nhưng Tạ lão thái thái đột nhiên bệnh tình nguy kịch, chưa đầy hai ngày đã qua đời, cả Tạ gia bận rộn rối ren.
Đợi tang lễ kết thúc, Tạ Thừa Vũ lại đi nước ngoài hơn nửa tháng. Khó khăn lắm mới đợi được anh về, thứ cô nhận được lại là một tờ đơn ly hôn.
"Nói cho anh ta biết thì sao chứ, anh ta sẽ chỉ thêm một con số vào đơn ly hôn thôi."
Nam Tiêu cười khổ.
Lâm Yên thở dài, ôm lấy Nam Tiêu.
"Vậy cứ thế đi, cầm chắc tiền trong tay là được, sau này tớ che chở cho cậu."
"À đúng rồi, cậu có. . ."
Lâm Yên đột nhiên nhớ ra, sau khi chuyện đó xảy ra, Tạ lão thái thái đã nhanh chóng qua đời, cả nhà họ Tạ loạn như một nồi cháo, không biết Nam Tiêu có uống thuốc tránh thai không.
Nhưng đúng lúc này điện thoại của Nam Tiêu reo lên, Lâm Yên liền ngậm miệng lại, định bụng lát nữa sẽ hỏi, nhưng cuối cùng lại quên mất chuyện này.