Nam Tiêu cũng hiểu tình hình của bạn mình, không hỏi nhiều, chỉ nói:

"Yên Yên, sau khi kết hôn cậu nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt. Nếu Lệ Cảnh Đình làm chuyện khốn nạn, cậu tuyệt đối đừng nhẫn nhịn, cứ nổi giận khi cần."

Lâm Yên tuy tính tình nóng nảy nhưng lại không nỡ nổi giận với Lệ Cảnh Đình, trừ phi là vì chuyện của Nam Tiêu.

Những năm qua, vì chuyện của cô mà Lâm Yên đã cãi nhau với Lệ Cảnh Đình không biết bao nhiêu lần.

"Tớ biết rồi, bây giờ tớ cũng càng ngày càng không muốn nuông chiều cậu ta nữa, cậu đừng lo."

Lúc nói, Lâm Yên bĩu môi, ra vẻ rất khinh thường Lệ Cảnh Đình.

Sau đó, cô lại nhớ ra điều gì, đáy mắt thoáng hiện chút buồn bã.

"Cốc, cốc, cốc." Lúc này, có người gõ cửa.

Nam Tiêu đứng dậy, vừa đi ra mở cửa vừa hỏi:

"Ai vậy?"

"Chị Nam Tiêu, là em."

Ngoài cửa, giọng nói của Nghiêm Hạo Ninh vang lên.

Nam Tiêu mở cửa:

"Hạo Ninh à, mau vào đi. Em. . . em sao vậy?"

Nam Tiêu khựng lại.

Vành mắt của Nghiêm Hạo Ninh đỏ hoe, như thể vừa mới khóc xong, cô kinh ngạc vô cùng.

Cậu chàng này luôn rất mạnh mẽ, thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả cô, sao lại khóc thế này?

Nghiêm Hạo Ninh bước vào, liếc nhìn Lâm Yên đang ngồi trên sô pha nhưng không nói gì.

Nam Tiêu lập tức giới thiệu:

"Đây là Lâm Yên, bạn thân nhất của chị, lần trước chị có kể với em rồi đó. Cậu ấy qua thăm chị."

"Hạo Ninh, hay là chúng ta ra ngoài nói chuyện nhé?"

Nghiêm Hạo Ninh đã khóc, Nam Tiêu sợ cậu xấu hổ nên muốn kéo cậu ra ngoài.

Nhưng Nghiêm Hạo Ninh lại lắc đầu:

"Không sao đâu chị, em vẫn hay nghe chị nhắc đến chị Lâm Yên, em biết chị ấy không phải người ngoài."

"Được, vậy em ngồi xuống trước đi."

Nam Tiêu không biết tại sao cậu lại khóc, nhưng chuyện đã thế này rồi cũng không tiện nói gì, bèn kéo một chiếc ghế cho cậu ngồi, rồi cũng lặng lẽ ngồi xuống.

Lâm Yên nháy mắt với cô, hỏi có phải đây là người đã cùng Tiêu Trạch Giai đứng ra bảo vệ cô lần trước không.

Nam Tiêu hiểu ý, gật đầu với bạn mình, dùng khẩu hình nói:

"Chính là cậu ấy."

Biết là người đó, Lâm Yên lập tức có thiện cảm, nói:

"Em có chuyện gì buồn à, trai tráng thế này sao lại khóc? Nói ra đây chị cho ý kiến."

Nghiêm Hạo Ninh liếc cô một cái, nói:

"Bạn gái em chia tay với em rồi."

"Hả?"

Nam Tiêu hết sức kinh ngạc.

Cô từng nghe Nghiêm Hạo Ninh kể về bạn gái của cậu.

Cả hai đều xuất thân từ nông thôn, vốn cùng nhau phấn đấu ở quê nhà, sau này Nghiêm Hạo Ninh ra ngoài làm diễn viên nhưng không hề quên gốc gác, chỉ định kiếm tiền vài năm rồi sẽ quay về tìm bạn gái kết hôn.

Lúc trước cậu cũng từng nói, quay xong "Khâm Nhiên Truyện" sẽ rời khỏi làng giải trí, mang tiền về quê tìm bạn gái.

Mọi thứ đều đã sắp xếp ổn thỏa, sao lại đột ngột chia tay.

Nghiêm Hạo Ninh im lặng một lát rồi nói:

"Cô ấy không muốn đợi em nữa, cô ấy sắp kết hôn với người khác do gia đình sắp đặt."

"Chuyện này. . ."

Nam Tiêu ngẩn người.

Cô nghĩ một lúc rồi nói:

"Chắc cô ấy vẫn còn thích em mà, hay là em thử về tìm cô ấy nói chuyện, rồi nói chuyện với gia đình cô ấy nữa."

"Dù sao bây giờ em cũng có sự nghiệp, điều kiện lại tốt như vậy, cứ nói chuyện tử tế, chắc gia đình cô ấy sẽ đồng ý thôi."

Nghiêm Hạo Ninh lắc đầu:

"Họ kết hôn rồi, mới cưới hôm qua."

". . ."

Nam Tiêu im lặng.

Sao lại nhanh như vậy, bây giờ kết hôn nhanh thế sao?

"Cô ấy muốn lấy người khác, là nói cho cậu biết trước khi cưới, hay cưới xong rồi mới nói?"

Lâm Yên hỏi thẳng thừng.

"Nếu cưới xong rồi mới nói thì cậu bị cắm sừng rồi đấy, còn thương nhớ cô ta làm gì nữa?"

Nghiêm Hạo Ninh lí nhí đáp:

"Cô ấy nói cho em biết trước khi cưới. Lúc đó gia đình sắp đặt người khác cho cô ấy, ban đầu cô ấy cũng phản kháng, nhưng sau đó bố cô ấy lấy cái chết ra để ép nên cô ấy đã đồng ý."

"Sau đó cô ấy gọi điện cho em nói lời chia tay. Lúc đó em đang quay phim, phải xin đạo diễn nghỉ phép để bay về tìm cô ấy ngay."

"Nhưng em ở đó thuyết phục ba ngày mà nhà cô ấy vẫn không đồng ý, cuối cùng em đành phải quay về."

"Tại sao không đồng ý?"

Lâm Yên kinh ngạc:

"Trông cậu cũng ổn mà?"

"Họ nghĩ em làm diễn viên ở Bắc Thành, nơi này phức tạp như vậy, chắc chắn em đã nhiễm thói hư tật xấu, nên kiên quyết không đồng ý cho cô ấy ở bên em."

"Cô ấy là người rất tốt, rất hiếu thảo với cha mẹ. Dù biết suy nghĩ của cha mẹ quá cổ hủ nhưng cuối cùng vẫn thuận theo ý họ."

"Ra vậy."

Lâm Yên ngượng ngùng nói.

"Cô ấy đã quyết định là nói cho cậu biết ngay, cũng không giấu giếm, cô gái này cũng không tệ, chỉ là quá ngu hiếu."

"Nhưng thôi cũng hết cách rồi, người ta đã lấy chồng, cậu cũng mau quên cô ấy đi."

Nghiêm Hạo Ninh gật đầu:

"Em sẽ cố gắng quên cô ấy."

***

Trong phòng bao của câu lạc bộ với ánh đèn mờ ảo, Tạ Thừa Vũ và Lệ Cảnh Đình ngồi trên chiếc sô pha ở chính giữa, bên cạnh còn có vài công tử nhà giàu ở Bắc Thành, trong đó có Tạ Hoài Ngọc và em họ của Lệ Cảnh Đình là Trịnh Gia Hào.

Mọi người đều đang uống rượu nói cười rôm rả, chỉ có Tạ Thừa Vũ từ lúc bước vào đến giờ không nói mấy lời, cũng chẳng uống mấy rượu, chỉ ngồi trên sô pha không biết đang suy nghĩ gì.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Lệ Cảnh Đình nói một tiếng "Vào", ông chủ câu lạc bộ dẫn theo mấy cô gái ăn mặc diêm dúa bước vào, đẩy vai họ nói:

"Vào tiếp rượu mấy vị thiếu gia đi, mấy vị này đều là quý nhân đấy, liệu mà thể hiện cho tốt vào."

Sau đó, ông chủ lại tươi cười với mấy người đàn ông trong phòng, dặn dò họ cứ uống thoải mái, có việc gì cứ gọi ông ta, nói xong liền mở cửa rời đi.

Mấy cô gái này đều là dân sành sỏi trong nghề, nhanh chóng tản ra ngồi cạnh mấy vị thiếu gia, rất có mắt mà rót rượu cho họ, những lời ngon tiếng ngọt cũng lập tức tuôn ra từ cổ họng, chẳng mấy chốc không khí đã nóng lên.

Cô gái bên cạnh Tạ Thừa Vũ mặc một chiếc váy bó sát màu bạc, trang điểm rất đậm, vết tích phẫu thuật thẩm mỹ trên mặt cũng khá rõ, nhưng nhìn chung vẫn xinh đẹp. Chỉ là Tạ Thừa Vũ có chút không quen nổi mùi son phấn nồng nặc này, cũng không mấy tán thưởng kiểu trang điểm đậm như vậy.

Cô gái này tự xưng là Lộ Lộ, sau khi ngồi xuống liền rót một ly rượu, hai tay đưa cho anh, còn gọi anh là Tạ tổng, nói rằng đã từng thấy anh trên bản tin tài chính, trông anh ở ngoài đời còn đẹp trai hơn trong ảnh.

Tạ Thừa Vũ gật đầu, hất cằm về phía bàn, cô gái liền hiểu vị đại ca này không uống rượu, rất biết ý mà đặt ly rượu xuống.

Sắc mặt Tạ Thừa Vũ rất lạnh nhạt, Lộ Lộ không dám ngồi quá gần anh, nhưng vẫn không ngừng bắt chuyện.

Cô ta nói dăm ba câu, Tạ Thừa Vũ mới lạnh lùng đáp lại một hai chữ. Trong khi đó, những cô gái ngồi cạnh người khác nói chuyện đều được họ nhiệt tình hưởng ứng, có qua có lại, chẳng mấy chốc đã trở nên thân mật.

Chỉ có chỗ của Tạ Thừa Vũ, anh cứ lạnh nhạt với người ta, khiến hai người họ trở thành một cảnh tượng lạ, dần dần cô gái này có chút mất mặt.

Sau vài vòng rượu, một nửa số đàn ông trong phòng đã say, số còn lại dù không say hẳn thì cũng không còn tỉnh táo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play