"Hồi đó nếu không có ông nội, tớ đã bị mẹ con Phùng Vân và Nam Thanh Thanh ăn tươi nuốt sống rồi."

"Haiz, nhưng cũng không đến mức phải đối xử như ông nội ruột chứ, cậu tốt với ông lão đó quá rồi đấy. . ."

"Được rồi, được rồi, nói mấy chuyện vớ vẩn này làm gì, cậu mau đi thay quần áo đi, nhìn người cậu bẩn hết cả rồi kìa."

Nam Tiêu đẩy Tiêu Trạch Giai một cái, anh chàng chỉ biết cười bất đắc dĩ rồi xoay người đi thay đồ.

***

Tạ Thừa Vũ trở về phòng, cởi áo khoác ném lên sô pha.

Hắn vốn không có thói quen uống rượu giữa ban ngày, vậy mà lại cho gọi phục vụ mang lên một chai rượu vang, rót đầy ly rồi đi ra bên cửa sổ, chậm rãi nhấp một ngụm.

Hắn nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ, đôi mắt đen kịt, không rõ đang suy tính điều gì.

Nhưng một ly rượu còn chưa uống cạn, tiếng gõ cửa dồn dập đã vang lên:

"Thừa Vũ, anh có trong phòng không?"

Là Hứa Nhược Tân.

Hắn đi tới, mở cửa ra:

"Có chuyện gì vậy?"

Hứa Nhược Tân đi vào, mím môi hỏi:

"Thừa Vũ, anh vừa ra ngoài với cô Nam à? Hai người đã nói gì vậy?"

"Không có gì."

Tạ Thừa Vũ thản nhiên đáp:

"Có việc gì không?"

Ngón tay Hứa Nhược Tân từ từ siết lại, nhất thời không biết nói gì.

Mấy ngày nay xảy ra một chuỗi sự việc, đầu tiên là Tạ Thừa Vũ bị tai nạn xe, không gọi cô đến chăm sóc mà ngược lại để Nam Tiêu tới.

Tiếp theo là chuyện Nam Tiêu rơi xuống hố, Tạ Thừa Vũ bất chấp tất cả mà lao đi cứu cô, việc đó thật sự đã khiến rất nhiều người kinh ngạc.

Rồi đến vừa rồi, hai người họ đang xem kịch ngon lành, sao lại đột nhiên đứng dậy, chạy vào rừng cây nhỏ nói chuyện riêng?

Giờ phút này, Hứa Nhược Tân lo lắng đến chết đi được, nhưng lại không biết mở lời thế nào.

Cô ta cẩn thận ngẫm nghĩ, dù sao Tạ Thừa Vũ và Nam Tiêu cũng đã ly hôn, hơn nữa quan trọng nhất là với gương mặt đó của Nam Tiêu, cô ta thật sự không tin có người đàn ông bình thường nào lại để mắt đến cô, tốt nhất là không nên lo bò trắng răng.

Cô ta ngẩng đầu lên, mỉm cười nói:

"Không có gì đâu ạ, em chỉ qua thăm anh thôi."

"Thừa Vũ, anh có thể gác lại công việc ở Bắc Thành để đến đây quay phim cùng em, em thật sự rất cảm động."

Cô ta đi tới, khoác lấy cánh tay Tạ Thừa Vũ, đầu khẽ tựa lên vai anh.

"Thừa Vũ, cảm ơn anh."

Sắc mặt Tạ Thừa Vũ có chút lạnh nhạt:

"Không có gì, em không cần để tâm. Lát nữa em còn có cảnh phải quay, mau về đi."

"Vâng."

Hứa Nhược Tân rất hiểu chuyện, buông tay anh ra:

"Vậy em đi trước đây."

Cô ta chậm rãi đi đến bên cửa, Tạ Thừa Vũ đột nhiên gọi giật lại:

"Chờ một chút."

Hứa Nhược Tân dừng bước, mong đợi quay đầu lại:

"Thừa Vũ, có chuyện gì vậy anh?"

Tạ Thừa Vũ đặt ly rượu vang lên chiếc bàn gỗ óc chó bên cạnh, đi đến bên cô ta, cúi đầu nhìn một lúc rồi đột nhiên hỏi:

"Em rất muốn có đứa bé này sao?"

Tim Hứa Nhược Tân giật thót.

Cô ta không hiểu tại sao Tạ Thừa Vũ lại đột ngột hỏi câu này, nhưng cô ta là một người phụ nữ thông minh, thừa biết cuộc đối thoại kế tiếp không được phép có nửa điểm sai sót.

Đầu óc cô ta nhanh chóng xoay chuyển, rồi đáp:

"Em đương nhiên rất muốn! Thừa Vũ, sao anh lại hỏi câu đó?"

Cô ta ngẩng đầu, đáy mắt thoáng hiện chút lo lắng, xen lẫn vài phần đau khổ, tỷ lệ cảm xúc được cô ta kiểm soát vô cùng hoàn hảo.

Tạ Thừa Vũ liếc cô ta một cái, day day trán nói:

"Không có gì, em đi đi."

Hứa Nhược Tân nhanh chóng đảo mắt.

Dù không biết tại sao Tạ Thừa Vũ lại đột nhiên hỏi câu đó, nhưng bây giờ không phải lúc để gặng hỏi, tốt hơn hết là nên rời đi ngay lập tức. Cô ta gật đầu, mở cửa rồi đi ra ngoài.

Ra đến ngoài, Hứa Nhược Tân không về ngay mà áp sát vào tường, tâm thần bất định ôm lấy ngực.

Tại sao Tạ Thừa Vũ lại hỏi cô ta câu đó, anh không muốn đứa bé này nữa sao?

Cũng phải, dù sao thì ban đầu. . . mọi chuyện đều là do cô ta cố chấp mà có. . .

Không được, không thể suy nghĩ lung tung!

Ánh mắt cô ta trở nên kiên định.

Chuyện quá khứ đã qua rồi, quan trọng là Tạ Thừa Vũ đã đồng ý giữ lại đứa bé này, hơn nữa gần đây anh rất quan tâm đến cô ta. Việc cô ta cần làm bây giờ là tập trung quay phim, chờ ngày sinh nở, không thể nghĩ ngợi vẩn vơ được.

Dù sao bây giờ cô ta cũng có đứa bé làm con bài tẩy, không cần phải lo lắng về những chuyện linh tinh khác, chỉ cần đảm bảo không xảy ra sai sót là được.

Hứa Nhược Tân nghĩ thông suốt mọi chuyện, nắm chặt tay, đứng dậy rời đi.

Mấy ngày tiếp theo, Tạ Thừa Vũ không tìm Nam Tiêu nữa. Cô cảm thấy mấy hôm trước chắc chắn anh ta bị hồ đồ nên mới nói những lời đó, bây giờ tỉnh táo lại, có lẽ chính anh ta cũng muốn tự vả vào mặt mình.

Chiều hôm đó, tất cả các cảnh quay trên đảo đã kết thúc, mọi người lại ngồi xe buýt trở về Bắc Thành.

Sau khi đến đoàn phim và sắp xếp xong xuôi, Nam Tiêu vừa dọn dẹp đồ đạc xong thì Lâm Yên đã tìm tới.

"Tiêu Tiêu, mấy ngày trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Cậu gặp chuyện à?"

Lâm Yên vừa bước vào đã hỏi ngay.

Nam Tiêu đang sắp xếp lại chiếc hộp cuối cùng, thấy dáng vẻ hấp tấp của Lâm Yên, rõ ràng là vừa nghe tin đã chạy tới ngay, liền ấn vai bạn mình ngồi xuống sô pha, rồi rót cho cô một ly nước ấm.

"Cậu uống chút nước đi, đừng vội, tớ không sao cả."

"À phải rồi, sao cậu biết tớ gặp chuyện, là Tiêu Trạch Giai nói à?"

"Ừ, vừa rồi cậu ta nói với tớ là lúc cậu ra ngoài đi dạo đã bị rơi xuống một cái hố, chuyện lớn như vậy sao cậu không nói sớm cho tớ biết?"

"Cả Tiêu Trạch Giai nữa, cứ phải đợi hai người về mới chịu nói, trước đó cậu ta không có mồm hay không có tay à. . ."

Lâm Yên vốn đã nóng tính, lúc này lửa giận bốc lên, liền cằn nhằn không ngớt.

Nam Tiêu vỗ vai bạn:

"Tớ sợ cậu lo lắng nên mới không nói đấy chứ, dù sao tớ cũng có bị làm sao đâu, cậu vội làm gì?"

Lâm Yên lườm cô một cái:

"Cậu như vậy tớ càng sốt ruột. . . Thôi bỏ đi, dù sao cậu không sao là tốt rồi."

Nam Tiêu cười nhẹ, ngồi xuống bên cạnh bạn:

"Không nói chuyện này nữa, cậu và Lệ Cảnh Đình quyết định rồi à, tuần sau cưới phải không?"

Hai hôm trước Lâm Yên có nhắn tin cho cô nói về việc này, lúc đó cô đang bận nên chưa trả lời tử tế, bây giờ mới có thời gian hỏi kỹ.

Lâm Yên bĩu môi:

"Đúng, thứ Sáu tuần sau cưới. Cậu đến làm phù dâu cho tớ nhé, phù rể hình như là Tạ Thừa Vũ. May mà hai người ly hôn rồi, nếu không đến lúc đó lại khó xử."

Trong mắt Lâm Yên, sau khi Nam Tiêu và Tạ Thừa Vũ ly hôn thì chẳng còn quan hệ gì nữa.

Dù sao Nam Tiêu bây giờ cũng đã dần dần buông bỏ anh ta, còn Tạ Thừa Vũ thì trước giờ vẫn chưa từng xem Nam Tiêu ra gì, nên hai người họ gặp nhau sẽ không khó xử như những cặp vợ chồng cũ bình thường khác, cả hai đều có thể xem đối phương như không khí.

Nam Tiêu nghĩ một lúc, quyết định không kể chuyện Tạ Thừa Vũ tỏ tình với mình mấy hôm trước, vì dù sao chắc bây giờ chính anh ta cũng đang hối hận.

Cô bèn nói:

"Sao lại gấp gáp thế, chẳng phải mới quyết định kết hôn cách đây không lâu sao?"

"Ừ, chẳng phải ông nội của Lệ Cảnh Đình sắp đi rồi sao, phải tổ chức đám cưới trước khi ông cụ đi để ông được thấy cháu trai mình kết hôn."

Giọng điệu của Lâm Yên rất tùy tiện. Cô thích Lệ Cảnh Đình đã nhiều năm, nhưng vẫn luôn coi thường nhà họ Lệ và cả bạn bè của anh ta.

Khi nhắc đến những người xung quanh Lệ Cảnh Đình, thái độ của cô luôn rất tùy ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play