Thời tiết đẹp.

Ánh nắng ấm áp đến mức có chút gay gắt.

Kiều Thư Á cuối cùng cũng cởi bỏ chiếc khăn quàng cổ dày cộm.

Cậu cẩn thận kéo vành mũ xuống, rồi đi theo sau lưng Thẩm Thiên Thụy, đi tới đi lui.

Thẩm Thiên Thụy vừa bị đạo diễn Cố mắng, là một ngôi sao đang nổi nên mặt mũi không chịu nổi, khó tránh khỏi lo lắng. Sáu cô trợ lý đi theo khuyên suốt ba tiếng đồng hồ mà chẳng có tác dụng gì.

Thẩm Thiên Thụy bồn chồn đi qua đi lại trong đoàn phim.

Kiều Thư Á cứ thế đi theo sau lưng hắn, cũng đi tới đi lui.

Quản lý của Bùi ảnh đế nhìn sang bên đó, vẻ mặt phức tạp: “Tôi cứ tưởng hắn thay đổi tính nết, hóa ra chỉ là đổi cách để ám chỉ muốn gần gũi với anh.”

Trước đây, điều này chẳng có gì đáng nói, bởi lúc đó Kiều Thư Á luôn trang điểm như một ca sĩ nhạc death metal, Bùi ảnh đế cảm thấy nhìn thêm một lần nữa là mắt sẽ mù. Bây giờ Kiều Thư Á trang điểm bình thường hơn, người ta cũng tự nhiên nhận ra rằng cậu còn trẻ.

Thế nên, khi quản lý nói như vậy, Bùi ảnh đế cảm thấy má mình hơi nóng ran, cứ như anh là một người đàn ông trưởng thành dâm đãng đang quyến rũ một thiếu niên.

Lúc này, trợ lý bên cạnh bực mình nói thêm: “Hắn ta đâu có thật lòng với Bùi ảnh đế, thấy Thẩm Thiên Thụy là liền chạy theo sau...”

Bởi vì khi mới ra mắt, Thẩm Thiên Thụy được mệnh danh là Bùi ảnh đế thứ hai, nên không có mấy trợ lý của Bùi ảnh đế thích Thẩm Thiên Thụy. Mỗi khi nhắc đến tên hắn, họ đều mỉa mai.

Bùi ảnh đế: “...”

Không nhắc thì thôi, nhắc đến lại thấy nhói lòng.

Bùi ảnh đế thu lại ánh mắt, lại khẽ nhíu mày.

Đạo diễn Cố không nên phái Kiều Thư Á đi theo Thẩm Thiên Thụy. Có thể người khác không biết rõ "tiểu thịt tươi" mới nổi này có lai lịch gì, nhưng đội ngũ của anh thì biết rất rõ.

Sở dĩ Thẩm Thiên Thụy nổi tiếng là vì có một "đại lão" đứng sau lưng. Vị "đại lão" này có thế lực ngầm, nên người trong giới đều phải nể trọng. Thẩm Thiên Thụy còn trẻ, có chỗ dựa như vậy, khó tránh khỏi kiêu ngạo, tính tình cũng ngày càng tệ.

Nếu Kiều Thư Á dùng một phần công sức bám lấy anh để bám lấy Thẩm Thiên Thụy, chắc chắn sẽ rước lấy cơn giận của hắn ta.

Đội ngũ của Thẩm Thiên Thụy lợi dụng danh tiếng "tiểu Bùi ảnh đế" đến mức tối đa, nhưng đội ngũ của anh cũng chẳng có cách nào trực tiếp đối đầu với Thẩm Thiên Thụy.

Anh còn như vậy, thì Kiều Thư Á làm sao có sức chống đỡ khi đối mặt với Thẩm Thiên Thụy?

Bên này, trong đầu Bùi ảnh đế đã hiện ra một trăm cách chết của Kiều Thư Á.

Bên kia, Thẩm Thiên Thụy đột nhiên dừng lại.

Hắn quay người nhìn thẳng Kiều Thư Á, ánh mắt lướt qua từng chút một, cuối cùng dừng lại ở chiếc cổ trắng ngần, thanh tú của thiếu niên. Hôm nay thiếu niên không quàng khăn, khi cởi bỏ lớp trang điểm quê mùa kia, vẻ đẹp bên trong mới lộ ra.

“Bùi ảnh đế có biết không nhỉ?”

“Chắc là không biết đâu.”

Một ý nghĩ nảy ra trong lòng Thẩm Thiên Thụy.

Thiếu niên này được coi là một trong những người theo đuổi Bùi ảnh đế lâu nhất.

Nếu một ngày, thiếu niên không còn đi theo Bùi ảnh đế nữa, mà quay sang bám lấy hắn thì sao? Giống như khoảnh khắc hiện tại chẳng hạn.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, sự bực bội và lo lắng trong lòng Thẩm Thiên Thụy lập tức tan biến. Khóe miệng hắn luôn căng thẳng, giờ cũng có xu hướng cong lên.

Đội ngũ của Bùi Kế Bạch ghét hắn, đội ngũ của hắn cũng ghét Bùi Kế Bạch.

Dù sao, chỉ cần Bùi ảnh đế còn ở đó một ngày, hắn sẽ mãi mãi sống dưới cái bóng của đối phương.

Chỉ cần có thể khiến đối phương nhíu mày hay khó chịu một chút, Thẩm Thiên Thụy sẽ rất vui vẻ làm.

Kiều Thư Á nhận ra ánh mắt đánh giá của Thẩm Thiên Thụy.

Tinh Linh có linh thể bẩm sinh, không bị tà ác xâm phạm. Cậu đặc biệt nhạy cảm với những toan tính và ác ý của người khác.

Cậu nhăn mũi, lùi lại nửa bước.

“Chẳng lẽ... chẳng lẽ con người này đã phát hiện ra đôi tai của mình, nhìn thấu thân phận của mình rồi sao?”

Thẩm Thiên Thụy thấy Kiều Thư Á lùi lại, tưởng rằng vẻ mặt hung dữ của mình vừa nãy đã dọa cậu, bèn vội vàng thay đổi biểu cảm. Thẩm Thiên Thụy có một vẻ ngoài rất đẹp, nếu không cũng sẽ chẳng được so sánh với Bùi ảnh đế, cũng không trở thành "tiểu thịt tươi" đang nổi.

Hắn hơi cong mày xuống, khóe miệng nở một nụ cười dịu dàng.

Các nhân viên đi ngang qua đều bất giác đỏ mặt.

Thẩm Thiên Thụy đưa tay nắm lấy cổ tay Kiều Thư Á: “Hôm nay đạo diễn Cố mắng tôi.”

Kiều Thư Á: “???”

Trên mặt Kiều Thư Á lộ rõ vẻ mơ hồ.

“Chuyện đó thì liên quan gì đến mình?”

Thẩm Thiên Thụy hạ giọng, nói nhỏ nhẹ hơn: “Đạo diễn Cố quay phim rất nghiêm khắc. Cậu chưa đóng nhiều phim, thiếu kinh nghiệm. Để tránh lát nữa cũng bị đạo diễn Cố mắng, cậu lại đây, tôi dạy cho cậu một chút.”

Người quản lý của hắn nghe thấy, đột nhiên trợn tròn mắt, khó tin nhìn Thẩm Thiên Thụy.

Thẩm Thiên Thụy không phải là người yêu mến hậu bối gì.

Huống hồ, hắn lại dùng giọng điệu thân thiết, ôn hòa như vậy để chỉ bảo hậu bối!

Nhưng ngay sau đó, một cảnh tượng còn khó tin hơn nữa xuất hiện.

– Chàng trai đối diện vẫn tỏ ra mơ hồ, không hề thể hiện sự kích động trước lời nói thân thiện của Thẩm Thiên Thụy. Cậu ta không biết rằng một "cành ô liu" chủ động từ Thẩm Thiên Thụy có ý nghĩa gì sao?

Kiều Thư Á quả thực không hiểu dụng ý của Thẩm Thiên Thụy.

Nếu Thẩm Thiên Thụy còn bị đạo diễn Cố mắng, tại sao hắn dạy mình thì mình lại có thể tránh bị mắng?

“Logic của con người thật không tốt lắm.”

“Có chút ngốc nghếch.”

Tiểu vương tử Tinh Linh lén lút nghĩ.

Nhưng nghĩ đến mười ba vạn kia, tiểu vương tử không nói gì, ngoan ngoãn đi theo Thẩm Thiên Thụy.

Thẩm Thiên Thụy rất hài lòng với sự biết điều của cậu.

“Xem ra đứa trẻ này cũng không si mê Bùi Kế Bạch như mình tưởng!”

“Đây là phân cảnh cậu diễn phải không?” Thẩm Thiên Thụy chỉ vào kịch bản.

Đó là cảnh quả Tinh Linh héo dần, vương tử Tinh Linh bất lực, trong lúc cảm xúc mất kiểm soát đã cãi vã với nhân vật chính loài người trước cây Tinh Linh.

Nhiều người cho rằng những phân cảnh bộc phát cảm xúc là khó diễn nhất.

Nhưng không phải.

Những cảm xúc bộc phát thường dễ thể hiện hơn là những cảm xúc bị kiềm nén.

Tuy nhiên, khi bộc phát, cần phải nắm bắt được chừng mực.

Hét to, khóc lóc khiến lời thoại không rõ, đi tông, sẽ chỉ tạo ra hiệu ứng nực cười.

Mà, tình cờ thay, đây lại là phân cảnh mà Thẩm Thiên Thụy diễn tương đối tốt trong tất cả các vai diễn của hắn.

Thẩm Thiên Thụy từng xem diễn xuất của Kiều Thư Á.

Sau khi biết "nam phụ bí ẩn" mới đến đoàn phim thực chất là fan cuồng của Bùi ảnh đế, hắn lập tức tìm hiểu thông tin về đối phương.

Và diễn xuất của đối phương còn tệ hơn hắn cả vạn lần.

Thẩm Thiên Thụy đã thành công tìm được một vài lợi thế từ người này, lại dễ dàng kéo Kiều Thư Á về phe mình. Hắn nhìn Kiều Thư Á, thấy lúc nào cũng vừa mắt.

“Biết diễn thế nào không?” Thẩm Thiên Thụy hỏi.

Kiều Thư Á lắc đầu.

Trong đầu cậu có ký ức về diễn xuất của chủ nhân cũ, nhưng cậu xem qua một lượt đều thấy quá tệ…

Cậu chưa từng diễn bao giờ. Kiều Thư Á sờ sờ ngón tay. “Không biết lúc nhỏ giả vờ bị què để lừa anh trai hái quả có tính là diễn không...”

Thẩm Thiên Thụy nghe cậu nói không biết diễn thế nào, sự nhiệt tình trên mặt lại càng tăng thêm một phần.

Hắn vào nghề đã sáu năm.

Đây là lần đầu tiên hắn được làm tiền bối giảng giải diễn xuất cho người khác!

“Tôi diễn, cậu xem,” Thẩm Thiên Thụy lập tức quyết định.

Kiều Thư Á gật đầu, đứng sang một bên.

Cách đó không xa, Bùi ảnh đế nhìn thấy.

Anh không nhịn được hỏi quản lý: “Thẩm Thiên Thụy đang sỉ nhục cậu ta sao?”

Quản lý lắc đầu: “Trông không giống...”

Mày của Bùi ảnh đế không vì lời này mà giãn ra.

Bùi ảnh đế lo lắng nói: “Như vậy không tốt, Thẩm Thiên Thụy dù sao cũng vì tôi mà giận cá chém thớt với cậu ta .”

Quản lý bất đắc dĩ: “Trước đây Kiều Thư Á quấn lấy ngài cũng đủ phiền, bây giờ coi như cậu ta nhận một bài học.”

“Chuyện nào ra chuyện đó.” Bùi ảnh đế nói xong, cẩn thận hồi tưởng lại chuyện cũ.

Tính cách của Kiều Thư Á, nói dễ nghe là thẳng thắn, nói khó nghe thì đặt trong giới giải trí có vẻ hơi điên rồ. Người khác đều biết tiến thoái, biết nói gì cho hay, nói gì cho dở. Nhưng Kiều Thư Á thì không biết, cũng không hiểu.

Trước đây Bùi ảnh đế rất ghét những hành động như vậy.

Nhưng giờ nghĩ lại, không hiểu sao lại không còn cảm thấy ghét nữa... Sự thẳng thắn của Kiều Thư Á không phải là bồng bột, mà là điều mà phần lớn người trong giới giải trí đã đánh mất.

“Là vì mình đột nhiên nhận ra cậu ta còn nhỏ sao?”

Dù sao, anh là một người đàn ông trưởng thành hơn Kiều Thư Á mười mấy tuổi.

Bùi ảnh đế thu lại suy nghĩ, quay sang dặn quản lý: “Cậu bảo Tiểu Lâm đi gọi Kiều Thư Á qua đây.”

Quản lý ngạc nhiên: “Sao ngài đột nhiên lại...”

“Vừa hay phân cảnh của tôi quay xong rồi, tôi dạy cho cậu ta , dù sao cũng tốt hơn Thẩm Thiên Thụy dạy.”

“Ngài không cần phải làm vậy, thật ra hắn...” "Cậu ta có liên quan gì đến ngài đâu? Dù tuổi có nhỏ đi chăng nữa. Trên thế giới này thiếu gì diễn viên nhỏ tuổi." Nhưng lời này cũng chỉ nghẹn lại trong cổ họng của người quản lý, không nói ra.

Quản lý hiểu tính cách của Bùi ảnh đế.

Người này thực chất là một người tốt bụng. Nếu không lọt vào mắt, anh sẽ lạnh nhạt. Nhưng một khi đã để ý, anh sẽ lập tức tỏa ra hào quang của một "thánh phụ". Điều này trong giới giải trí cũng là duy nhất.

Người quản lý đành miễn cưỡng gật đầu, bảo Tiểu Lâm đi mời người.

Tiểu Lâm mới làm việc cho Bùi ảnh đế chưa lâu, không biết những chuyện cũ của Kiều Thư Á, nên mời cậu cũng không có cảm xúc tiêu cực. Nếu là một vài trợ lý khác thì có lẽ đã nói ra hàng tá lời khó nghe.

Khi Tiểu Lâm đến, Thẩm Thiên Thụy vừa kết thúc màn biểu diễn của mình.

“Thế nào? Học được chưa?” Thẩm Thiên Thụy căng mặt, cố gắng không để lộ vẻ mong được khen ngợi.

Thẩm Thiên Thụy mong Kiều Thư Á sẽ khen ngợi hắn trước, rồi sau đó nói rằng chưa học được. Như vậy, hắn có thể dạy Kiều Thư Á thêm vài lần nữa. Khi đó, đạo diễn Cố cũng sẽ biết rằng hắn không phải là kẻ diễn dở nhất đoàn phim!

“Thẩm ca, Bùi ca gọi Kiều Thư Á qua, anh xem...” Giọng của Tiểu Lâm xen vào.

Nụ cười trên mặt Thẩm Thiên Thụy dần biến mất.

Hắn quay đầu nhìn thẳng Tiểu Lâm: “Không thấy chúng tôi đang bận à?”

Thẩm Thiên Thụy nói xong thì không thèm nhìn cậu ta nữa, quay sang hỏi Kiều Thư Á một lần nữa: “Học xong chưa?”

“Học xong rồi.”

Nghe có vẻ khô khan, ba chữ cứng nhắc.

Thẩm Thiên Thụy nhíu mày.

Nhưng ánh mắt hắn lại dời xuống khuôn mặt của đối phương.

Chiếc mũ tai bèo cậu đội trên đầu không biết từ lúc nào đã được hất lên, để lộ chiếc cằm thanh tú, đôi môi xinh đẹp như cánh hoa, chiếc mũi tinh xảo như được tạo hình tỉ mỉ... nhìn lên trên nữa thì đã bị vành mũ che khuất. Thẩm Thiên Thụy lại có một cảm giác ngứa ngáy khó tả.

“Mặt của cậu ta ... so với ba chữ kia mềm mại và thanh tú hơn nhiều.”

Hơi thở của Thẩm Thiên Thụy nghẽn lại.

Sau đó, hắn dời mắt đi: “Tốt, vậy cậu diễn cho tôi xem đi. Những kỹ thuật quay phim tôi vừa giảng, cậu nhớ hết rồi chứ?”

Kiều Thư Á gật đầu. Cậu nghĩ nghĩ, rồi nói thêm một câu: “Anh thật là người tốt.” Mặc dù Thẩm Thiên Thụy có vẻ có ý đồ xấu với cậu , nhưng khi dạy cậu thì vẫn rất nghiêm túc. Tinh Linh yêu ghét rõ ràng, chuyện nào ra chuyện đó.

Thẩm Thiên Thụy nghẹn họng vì một câu nói nhẹ như không đó.

Hắn há miệng, đột nhiên cảm thấy hơi chột dạ khi đối diện với chàng trai trắng trẻo này.

“Vậy... bắt đầu đi,” để che giấu sự không tự nhiên của mình, Thẩm Thiên Thụy vội vàng nói.

Kiều Thư Á gật đầu, bắt đầu dựa trên những gì Thẩm Thiên Thụy đã diễn, kết hợp với những gì mình quan sát được từ đoàn phim trước đó, và một vài ý hiểu của riêng mình, phác họa sơ lược cảnh diễn trong đầu.

Bên này, Tiểu Lâm không có đường sống để xen vào, đành ngoan ngoãn đứng một bên làm khán giả.

Phân cảnh này rất khó diễn.

Khác với nỗi buồn, sự phẫn nộ của con người bình thường.

Nhân vật này là vương tử Tinh Linh, hiện thân của sự tao nhã, nên có những hành động hắn không thể làm, những lời nói hắn không thể nói, những cảm xúc hắn không thể thể hiện ra.

Khi Thẩm Thiên Thụy diễn, hắn chỉ đơn thuần thể hiện nỗi buồn và sự phẫn nộ của một người bình thường.

Hoàn toàn không có phong thái của một vương tử Tinh Linh.

Nhưng không sao, với Kiều Thư Á thì điều này không khó.

Kiều Thư Á nhắm mắt lại, hồi tưởng lại cử chỉ, lời nói của anh trai mình.

Trợ lý của Thẩm Thiên Thụy thấy hành động của cậu, không nhịn được cười nhạo. “Cậu ta nghĩ mình đang đóng phim phản công sao? Mắt nhắm mắt mở một cái, diễn xuất liền thay đổi trời đất?”

Thẩm Thiên Thụy thì không để ý đến những điều đó, hắn bất giác... chỉ là một chút bất giác... lại nhìn xuống khuôn mặt của đối phương. "Dù sao cậu ta cũng đang nhắm mắt, sẽ không thấy hành động của mình." Thẩm Thiên Thụy nghĩ thầm.

Hàng mi dài kia, như những nhụy hoa quấn quýt bên nhau.

Cậu nhắm mắt lại, giống như một người đẹp ngủ trong truyện cổ tích.

Trên người cậu mơ hồ tỏa ra một mùi hương tự nhiên, dễ chịu.

Như thể làn gió xuân đầu tiên thổi vào mặt đất, mang theo cả ánh nắng, dịu dàng len lỏi trên da thịt…

Thẩm Thiên Thụy bất giác nuốt nước bọt.

“Khi nào cậu ta sẽ mở mắt?”

Thẩm Thiên Thụy bất giác suy nghĩ:

“Khi cậu ta mở mắt, hàng mi sẽ khẽ rung động sao? Khi cậu ta mở mắt ra, đôi mắt dưới hàng mi có phải sẽ dịu dàng, trong suốt như một hồ nước không...”

Ngay lúc này.

Kiều Thư Á mở mắt.

Trợ lý của Thẩm Thiên Thụy thì thầm một câu: “Cậu ta cứ diễn đi... còn tự cho mình là nhân vật chính nữa chứ...”

Giọng của người trợ lý ngay lúc này đột nhiên im bặt.

Kiều Thư Á mở lời.

“@#%¥%¥#@...... %#¥@#%...”

“???” Trợ lý tưởng cạua sẽ tung ra một chiêu lớn, sững người: “Hắn bị điên rồi à?”

Quản lý của Thẩm Thiên Thụy cũng đồng tình gật đầu.

Thẩm Thiên Thụy lúc đầu nghe cũng nhíu mày.

Nhưng nghe tiếp, nét mặt hắn bỗng chùng xuống.

Giọng của Kiều Thư Á rất hay, như thể có một ma lực đặc biệt mà những ca sĩ nhạc pop cũng khó mà có được.

Càng nghe, hắn càng cảm thấy giọng nói của cậu mang một vẻ xa xưa, vừa thanh tao vừa tao nhã khó tả.

Cậu như đã hoàn toàn biến thành một người khác.

Cậu biến thành một người khác, một người lớn tuổi hơn... một người mang đôi giày được tết bằng dây leo, đội vương miện kết từ cành cây, mặc áo choàng thêu vô số hoa văn huyền bí. Cậu có đôi chân dài, thong thả tản bộ trong rừng, dáng vẻ thanh lịch cao quý. Phàm là nơi nào cậu đi qua, dường như đều mang lại sự sống mới…

Đó là Tinh Linh.

Ánh mắt Thẩm Thiên Thụy hơi hoảng hốt.

Kiều Thư Á đột nhiên dừng lại, cậu lè lưỡi: “... Quên mất, xin lỗi.”

Cậu hồi tưởng lại dáng vẻ của anh trai, nghĩ đến mức bất giác nói ra ngôn ngữ Tinh Linh.

“May mà... may mà những con người này không hiểu một câu nào cả.”

Kiều Thư Á không nhịn được lén lút đưa tay sờ vào đôi tai nhọn dưới mũ.

Hơi nóng.

Cậu sờ thêm hai cái nữa.

Tim Kiều Thư Á lúc này mới không đập nhanh nữa, tai cũng không còn nóng như vậy.

Thẩm Thiên Thụy lúc này mới hoàn hồn, hắn nhìn Kiều Thư Á, khẽ hỏi: “Cậu vừa nói gì vậy?”

Kiều Thư Á lắc đầu lia lịa: “Tôi chỉ đột nhiên quên lời thoại thôi.”

“Vậy lại làm một lần nữa đi...” Lúc này, Thẩm Thiên Thụy lại kiên nhẫn một cách lạ thường.

Kiều Thư Á vội gật đầu.

“Cởi áo khoác ra,” giọng của đạo diễn Cố đột nhiên vang lên từ xa.

Mọi người quay đầu lại nhìn, thấy đạo diễn Cố đứng đó, vẻ mặt nghiêm túc khó tả. Ông nhìn chằm chằm Kiều Thư Á, chờ đợi cậu bắt đầu diễn lại.

“Cởi, cởi quần áo sao?”

Kiều Thư Á chớp chớp mắt.

Ngụy Trí nhất thời hồn phách muốn bay ra khỏi người, hắn vội vàng nói: “Không không không được!”

Đạo diễn Cố quay đầu lại, nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng.

Ngụy Trí lập tức nhũn ra: “Chủ yếu, chủ yếu là hôm nay Kiều Thư Á mặc đồ lót bên trong không được đẹp...”

“Thì có sao,” đạo diễn Cố nói nhàn nhạt: “Không thể mặc quần áo béo như một cái thùng mà diễn được. Vương tử Tinh Linh không béo như cái thùng.”

Ngụy Trí: “Vậy, vậy cởi ra đi...”

Kiều Thư Á hơi sợ lạnh.

Cậu lén dùng phép thuật để làm ấm cơ thể, sau đó đếm thầm đến năm, xác nhận toàn thân đã nóng lên, cậu mới cởi áo khoác và chiếc quần dày cộm ra.

Sau đó, cậu để lộ bộ đồ giữ nhiệt bên trong.

Ngụy Trí đã đưa tay che mắt.

Hắn hé một ngón tay, lén lút nhìn ra.

“May quá, may quá, hôm nay không mặc màu cam.”

Hắn nào biết, Kiều Thư Á đã sử dụng công cụ của loài người một cách thành thạo, mua hơn mười bộ đồ giữ nhiệt trên mạng.

Bộ đồ đang mặc trên người này có giá 31 tệ!

Vì cậu Thư Á mua cỡ XXXL, trong khi thân hình hắn lại mảnh khảnh, nên bộ đồ không ôm sát cơ thể.

Bộ đồ giữ nhiệt màu xám bao trùm lấy Kiều Thư Á... lại, lại có chút gì đó rất thời thượng.

Tất nhiên, điều này đều là nhờ vào vóc dáng quá hoàn hảo của Kiều Thư Á.

Sau khi cởi áo khoác, Kiều Thư Á không hề cảm thấy xấu hổ.

Thần sắc cậu vẫn cao quý như một tiểu vương tử.

Đạo diễn Cố ánh mắt thoáng chốc hoảng hốt: “... Bắt đầu đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play