Kiều Thư Á giật giật đôi tai nhọn.
Trong gương, khuôn mặt cũng giật giật đôi tai nhọn theo.
Cậu đưa tay lên nhéo nhéo mũi.
Trong gương, khuôn mặt kia cũng đưa tay nhéo nhéo mũi.
Kiều Thư Á kinh ngạc nhìn chằm chằm người trong gương. Người này có mái tóc xanh lục, sống mũi đính một vật lấp lánh như chiếc đinh, trên tai đeo hoa tai màu đỏ khoa trương, gương mặt thì bị bôi vẽ lung tung. Kiều Thư Á chớp mắt, vài hạt kim tuyến lấp lánh rơi xuống.
“Thật... thật xấu xí!”
“Thật quê mùa, chẳng khác gì loài thú nhân ở núi Glia!”
Kiều Thư Á đối diện với gương, xoay một vòng.
Trong gương, người để trần lưng, lộ rốn, quần trễ khó khăn lắm mới giữ trên hông, cũng xoay một vòng theo.
Kiều Thư Á chán nản ngồi xuống.
Cậu là tiểu vương tử của tộc Tinh Linh, vừa mới thành niên ngày hôm qua.
Mẫu Hoàng đã đuổi cậu ra khỏi Rừng Tinh Linh, yêu cầu cậu phải tự lập càng sớm càng tốt.
Nhưng ngay khoảnh khắc cậu bước ra khỏi khu rừng, cậu đã ngất đi. Khi tỉnh lại, hắn đã trở thành bộ dạng này.
"Kiều Thư Á, chuẩn bị xong chưa?" Giọng nói trầm ấm của một người đàn ông thành niên vang lên từ bên ngoài.
Có người gọi cậu ?
Kiều Thư Á đứng dậy, đi ra mở cửa.
Ngoài cửa là một người đàn ông thấp bé hơn cậu , khuôn mặt gầy gò trắng bệch, trông như một con địa tinh suy dinh dưỡng, quanh năm trốn trong góc tối.
Vừa nhìn thấy cậu , hai mắt người đàn ông liền sáng rực: “Tốt lắm, Kiều Thư Á! Lưu tổng chỉ thích gu này, chỉ cần cậu ở bên ông ta vài ngày, bộ phim mới của cậu sẽ được chốt ngay!”
Lưu tổng?
Phim mới?
Những thứ đó là gì?
Kiều Thư Á chớp mắt.
Hàng mi dài cong vút cũng chớp chớp theo.
Người đàn ông đột nhiên giật mình, từ đôi mắt của Kiều Thư Á, hắn dường như nhìn thấy một chút ngây thơ vô tội.
"Chắc là ảo giác thôi," người đàn ông thầm nghĩ với vẻ buồn cười.
"Chuẩn bị xong thì lên xe đi." Người đàn ông giục.
Lúc này, một lượng lớn thông tin đột nhiên ập vào đầu Kiều Thư Á.
Thì ra đây là một thế giới xa lạ.
Chủ nhân cũ của cơ thể này cũng tên là Kiều Thư Á, là một diễn viên chuyên biểu diễn trên TV. Người này rất thích dùng cơ thể để quyến rũ người khác, còn thích liếc mắt đưa tình. Nhưng có lẽ gu thẩm mỹ của cậu ta quá kém, luôn trang điểm giống như một con tinh tinh, nên đến giờ vẫn chưa có ai để mắt tới.
Người đàn ông trước mặt tên là Ngụy Trí, là người đại diện của cậu , phụ trách mọi công việc của cậu .
Trong đó bao gồm cả việc, tận lực đẩy cậu đến với những người giàu có.
Trong đầu Kiều Thư Á hiện lên rõ mồn một những hình ảnh chủ nhân cũ của cơ thể đi quyến rũ người khác.
Kiều Thư Á rùng mình.
“Ôi... thật là đáng sợ mà!”
"Tôi không đi." Kiều Thư Á lắc đầu lia lịa.
"Không đi?" Giọng Ngụy Trí đột nhiên cao lên tám độ. “Cậu bị điên à? Vừa mới nói chuyện xong xuôi, giờ lại đột nhiên không muốn đi? Thế vai diễn này cậu có muốn nữa không? Lần trước cậu còn bảo, quyết không để Lâm Văn Văn cướp đi một vai nào cơ mà?”
Lâm Văn Văn là ai?
Hình ảnh về Lâm Văn Văn nhanh chóng hiện ra trong đầu Kiều Thư Á.
À, Lâm Văn Văn là sư huynh của chủ nhân cũ của cơ thể này ở học viện.
Thấy Kiều Thư Á đứng đó bất động, cứ như hồn bay phách lạc, Ngụy Trí hết kiên nhẫn, đưa tay ra định nắm lấy cổ tay cậu .
Kiều Thư Á nhanh nhẹn né tránh, tiện tay đóng sập cửa phòng lại.
Cậu có chút đắc ý.
“Tốc độ của Tinh Linh nhanh lắm đấy!”
“Kẻ phàm nhân sao mà chạm vào được!”
"Kiều Thư Á! Kiều Thư Á mở cửa mau!" Ngụy Trí giơ tay đập mạnh vào cánh cửa.
Kiều Thư Á xoay người trốn vào phòng tắm.
Cậu loay hoay mở nước, lấy ra nước tẩy trang, rồi dùng sức xoa bóp khuôn mặt.
Mãi nửa tiếng sau, cậu mới tẩy sạch được lớp trang điểm kỳ quái trên mặt.
Kiều Thư Á ngước mặt lên, soi gương.
Vì dùng lực quá mạnh, làn da trắng nõn nổi lên màu hồng, trông như vừa bị nước nóng luộc qua.
Nhưng khuôn mặt này…
Đôi mắt phượng dài hẹp.
Đôi mắt màu ngọc lục bảo với khóe mắt hơi xếch.
Chiếc mũi thẳng và đôi môi hồng nhạt.
Và thay thế cho đôi tai của người bình thường, là đôi tai nhọn của Tinh Linh.
Đây là một khuôn mặt chỉ có thể được nuôi dưỡng ở Rừng Tinh Linh.
Có phải vì linh hồn của cậu quá mạnh mẽ nên đã cải tạo cả cơ thể này không?
Kiều Thư Á bối rối sờ sờ tai nhọn.
“Không thể để con người thấy được, nếu không họ sẽ bắt cóc mình để bán lấy tiền, hoặc chặt tai mình ngâm rượu...”
Kiều Thư Á ra khỏi phòng tắm, đi đến trước tủ quần áo.
Cậu kéo tủ ra, bên trong là một loạt quần áo đủ màu sắc.
Tuy màu sắc khác nhau, nhưng kiểu dáng lại gần như tương tự.
Đó là những bộ đồ hở tay, hở rốn, hở lưng, thậm chí còn hở cả mông.
Kiều Thư Á lục lọi một lúc lâu, miễn cưỡng tìm được một bộ áo dài, quần dài để mặc.
Sau đó, cậu lấy ra một chiếc mũ ngư dân, đội lên đầu, cố sức kéo vành mũ xuống thật thấp để che đôi tai nhọn.
Nhưng chiếc quần lại tuột tuột xuống.
Vòng eo thon gọn cứ thế lộ ra.
“Không được...”
“Mình phải trở thành một con người đứng đắn.”
Kiều Thư Á lại lục lọi một hồi, tìm thấy một chiếc quần màu cam có lót nhung.
Hai mắt cậu sáng lên, thích thú mặc vào và kéo chiếc quần lên cao quá eo.
“Thế này thì sẽ không bị tuột nữa!”
Cậu lục lại ký ức, phát hiện chiếc quần này ở thế giới loài người được gọi là "quần giữ nhiệt".
“Quần giữ nhiệt tốt thật!”
“Mình yêu quần giữ nhiệt!”
Vừa cảm thán, Kiều Thư Á vừa theo ký ức tìm thấy điện thoại.
Đây là công cụ liên lạc ở thế giới con người.
Cậu mở điện thoại, vào một ứng dụng mua sắm trực tuyến.
Cậu lúng túng gõ "quần giữ nhiệt".
Ngay lập tức, kết quả tìm kiếm hiện ra. Cậu mua liền một lúc mười tám chiếc quần giữ nhiệt.
“Giờ thì không cần phải lo lắng nữa!”
Tiểu vương tử Tinh Linh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Ngụy Trí cuối cùng cũng ngừng gõ cửa, hắn hừ lạnh một tiếng vào cánh cửa và lớn tiếng nói: “Kiều Thư Á, vai diễn trong 《 Phong Chi Tận Đầu 》 cậu thật sự từ bỏ sao? Chẳng phải cậu từng khóc lóc đòi được đóng chung phim với Bùi ảnh đế sao?”
Sự chú ý của tiểu vương tử Tinh Linh bị thu hút.
Bùi ảnh đế.
Hình như là người mà chủ nhân cũ của cơ thể này thầm thương trộm nhớ.
Kiều Thư Á nhăn mũi lại.
“Nhưng đã có người mình thích, tại sao còn phải đi quyến rũ những người khác?”
"Kiều Thư Á, vai diễn này rất hợp với cậu, cậu thật sự cam tâm để Lâm Văn Văn cướp đi sao?" Ngụy Trí vẫn chưa chịu bỏ cuộc, hỏi vọng vào.
“Nếu cậu không nhận được vai diễn này, làm sao cậu đền nổi tiền bồi thường hợp đồng cho Lệ Hoa? Không có tiền, cậu sẽ bị tống vào tù!”
“Kiều Thư Á...”
"Cạch" một tiếng, cửa mở.
Kiều Thư Á đứng ở cửa, ngước lên đôi mắt tinh xảo, thậm chí có chút quyến rũ, nhưng sâu trong đáy mắt lại lộ ra vẻ ngây thơ vô tội. Cậu hỏi: “Vào tù ư?”
"Sợ rồi à?" Ngụy Trí hừ một tiếng.
Tất nhiên Kiều Thư Á không sợ.
Cậu có thể biến mình thành một Tinh Linh nhỏ bằng lòng bàn tay, bay ra khỏi nhà tù là xong.
Nhưng, nếu làm như vậy, rất có thể sẽ bị xã hội loài người chú ý đến sự bất thường của cậu .
Cậu không muốn bị giải phẫu.
Lúc này, Ngụy Trí ngẩn người.
Hắn đánh giá bộ dạng của Kiều Thư Á.
Phần trên là áo giữ nhiệt màu trắng in hoa, phần dưới là chiếc quần giữ nhiệt màu cam cứng ngắc. Cả người bọc kín mít như một cái thùng. Cái kiểu ăn mặc kỳ dị đó lại đi kèm với một khuôn mặt xinh đẹp.
Đúng vậy, một khuôn mặt xinh đẹp.
Ngụy Trí lúc này mới nhận ra, hình như hắn chưa bao giờ thực sự nhìn kỹ Kiều Thư Á.
Từ lần đầu tiên ký hợp đồng với Kiều Thư Á, cậu đã luôn thích trang điểm đậm, mặc những bộ trang phục "lả lơi", xuất hiện trước mặt người khác.
Lúc đó, phong cách Gothic đang thịnh hành, vì thế Ngụy Trí vui vẻ ký hợp đồng, nghĩ sẽ bồi dưỡng cậu ta thành người tiên phong trong phong cách Gothic của làng giải trí!
Kết quả không thành người tiên phong, mà lại trở thành người nổi tiếng trong giới vì muốn bán mà bán không được.
Dù sao thì các đại gia có tiền cũng kén chọn.
Và hiện tại…
Kiều Thư Á trước mắt đã tẩy sạch lớp trang điểm trên mặt, có lẽ vì trang điểm che lấp thường xuyên, nên làn da của cậu lúc này lại trắng hơn bất kỳ ai.
Trắng trẻo, mịn màng và ửng hồng.
Làn da tinh tế và óng ánh như vậy, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy lòng ngứa ngáy.
Huống chi, Kiều Thư Á lại có một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp!
Mắt mày tinh xảo, môi không tô mà vẫn hồng.
Một khuôn mặt đẹp đến nghẹt thở như vậy lại không có chút vẻ dâm tục nào. Cứ như thể trên đời này, mọi chuyện dơ bẩn đều không thể vương vào hắn.
Quang Minh Thánh Tử trong thần thoại phương Tây, có lẽ cũng chỉ có dáng vẻ này.
Ngụy Trí nào biết, đây là thiên phú chủng tộc mà Tinh Linh có được từ khi sinh ra.
Cũng như Tinh Linh sinh ra đã có tài bắn cung siêu phàm, có khả năng cảm nhận vạn vật, và có thiên phú nghệ thuật bẩm sinh…
Hô hấp của Ngụy Trí trở nên dồn dập.
Và khi ánh mắt hắn liếc xuống phía dưới, hô hấp càng dồn dập hơn.
Ôi! Một khuôn mặt xinh đẹp như vậy, tại sao lại có gu thẩm mỹ kỳ quái đến thế!
Mấy thứ phía dưới đó là cái quái gì vậy!
Chói! Mắt! Quá!
Ngụy Trí hít một hơi, cố gắng bình tĩnh lại. Hai mắt hắn đỏ ngầu, nhìn chằm chằm Kiều Thư Á, nói bằng giọng khàn khàn: “Chúng ta không đi gặp Lưu tổng nữa, cậu... cậu có gương mặt này, chuyện gì mà không làm được chứ? Cần gì cái gã Lưu tổng vớ vẩn kia!”
Ngụy Trí kích động bám vào khung cửa, cả người suýt chút nữa ngã vào lòng Kiều Thư Á.
Kiều Thư Á đành phải đưa đầu ngón tay nhọn ra, giữ lấy cơ thể đang nghiêng về phía mình của Ngụy Trí.
Lúc này Ngụy Trí vui mừng đến mức phát điên, cũng chẳng buồn để ý đến mấy chuyện đó nữa.
Hắn luyên thuyên: “《 Phong Chi Tận Đầu 》 vẫn còn một vai diễn, vẫn còn một vai chưa tìm được diễn viên phù hợp! Đạo diễn Cố hết cách rồi, đang tính lùi một bước, mời Chung Doanh Ngọc diễn! Nhưng mà... nhưng mà cậu hợp hơn! Kiều Thư Á hiện tại, chính là người phù hợp nhất với vai diễn này!”
Kiều Thư Á vẻ mặt mờ mịt: “Vai diễn gì ạ?”
“Con trai duy nhất của nữ hoàng Tinh Linh ở đại lục Celt, Lance!”
Kiều Thư Á ngây người.
“Ơ?”
Đại lục Celt, đó chẳng phải là đại lục của cậu sao?
Lance là anh trai cậu !
“Thế giới loài người thật kỳ lạ.”
“Tại sao lại muốn cậu đi đóng vai anh trai mình?”
Kiều Thư Á cảm thấy bối rối, lại kéo kéo chiếc mũ trên đầu, cố gắng che đi đôi tai nhọn của Tinh Linh. Ngụy Trí liếc thấy dáng vẻ quê mùa này của cậu , suýt chút nữa ngất xỉu tại chỗ.
Kiều Thư Á cau mày, chuẩn bị quay người trở lại.
Ngụy Trí cũng chẳng bận tâm đến bộ đồ phối hợp kỳ quái kia, hắn một tay nắm lấy cổ tay Kiều Thư Á: “Đi mau! Tôi đưa cậu đi gặp đạo diễn Cố!”
Khoảnh khắc nắm lấy cổ tay, đầu óc Ngụy Trí như muốn nổ tung.
“Nhỏ nhắn, trơn nhẵn!”
“Cậu ta làm bằng đậu hũ hay sao thế?”