Trần Nhất Trạch lần đầu chảy máu cam là trong phòng thí nghiệm. Cậu chỉ nghĩ là do mệt mỏi quá độ, tiện tay lau đi rồi lại vùi đầu vào công việc. Nhưng những ngày sau đó, tần suất chảy máu cam ngày càng dày đặc, thậm chí còn kèm theo đau đầu và cơ thể rã rời. Thấy sắc mặt cậu càng lúc càng tệ, Tĩnh Y nhiều lần khuyên cậu đến bệnh viện kiểm tra, nhưng Nhất Trạch luôn gạt đi: "Không sao đâu, chắc dạo này hơi mệt thôi."
Cho đến một ngày, cậu đột ngột ngất xỉu tại thư viện, buộc phải tiến hành kiểm tra toàn diện. Lời của bác sĩ như một nhát búa giáng mạnh vào tim cậu: cậu được chẩn đoán mắc một căn bệnh về máu hiếm gặp và không thể chữa khỏi, chỉ còn sống được chưa đầy nửa năm.
Đứng ở hành lang bệnh viện, hai tay Nhất Trạch siết chặt thành nắm đấm, các khớp ngón tay trắng bệch. Thế giới của cậu dường như sụp đổ, bên tai chỉ còn tiếng ù ù vọng lại. Một trong những điểu khiến cậu băn khoăn nhất xuất hiện trong đầu cậu lại chính là Tĩnh Y – cô gái mà cậu đã thề sẽ bảo vệ suốt đời. Làm sao cậu có thể để cô phải chịu đựng nỗi đau mất đi mình?
Từ ngày đó, cậu bắt đầu cố tình xa lánh Tĩnh Y. Lần đầu tiên từ chối cuộc gọi của cô, tay cậu run rẩy; lần đầu tiên tắt ngang cuộc gọi video, tim cậu quặn thắt. Cậu dùng mọi lý do để từ chối những buổi hẹn hò cùng cô, thậm chí những tin nhắn hỏi thăm hằng ngày cũng trở nên lạnh nhạt vô cùng.
Ban đầu Tĩnh Y không nghĩ nhiều, cô ngây thơ cho rằng Nhất Trạch chỉ bận học quá. Cô vẫn nhắn tin cho cậu mỗi ngày, chia sẻ những chuyện vụn vặt, kể rằng cô mới mua chiếc váy hoa và muốn hỏi ý kiến cậu; hoặc nói với cậu rằng hôm nay cô thấy một chú mèo con đáng yêu, khiến cô nhớ đến dáng vẻ cậu hay véo má cô.
Thế nhưng, những tin nhắn ấy gần như chìm vào im lặng, đổi lại chỉ là những phản hồi lạnh băng.
"Anh bận lắm, đừng làm phiền anh nữa."
Trái tim Tĩnh Y như bị kim châm, nhưng cô vẫn cố gắng cười đáp lại: "Được rồi, được rồi. Vậy em đợi anh xong việc, chúng ta cùng đi ăn lẩu nhé?"
Đầu dây bên kia vọng lại một tiếng thở dài đầy bực bội: "Tĩnh Y, em có thể đừng lúc nào cũng trẻ con như vậy không? Anh không có thời gian đi với em."
Nụ cười trên môi cô cứng lại, ngón tay dừng trên bàn phím. Vài giây sau, cô chỉ có thể gõ lại một câu: "Được, em biết rồi."
Vài ngày sau, Tĩnh Y không chịu nổi nữa, chạy đến ký túc xá tìm cậu. Khi cô gõ cửa, cánh cửa hé mở, lộ ra gương mặt lạnh lùng của Nhất Trạch.
"Có chuyện gì không?" Giọng cậu không một chút hơi ấm.
"Gần đây anh sao vậy? Có chuyện gì xảy ra phải không?" Tĩnh Y cố vươn tay nắm lấy tay cậu.
Nhất Trạch lùi lại một bước, hất tay cô ra: "Anh đã nói rồi, anh rất bận, em đừng đến làm phiền anh nữa."
"Nhưng không phải chúng ta đã nói sẽ cùng nhau đối mặt với mọi chuyện sao? Tại sao bây giờ anh không nói cho em biết điều gì cả?" Mắt Tĩnh Y bắt đầu đỏ hoe.
"Tĩnh Y!" Nhất Trạch đột nhiên cao giọng, giọng điệu tràn đầy sự chán ghét. "Em không hiểu tiếng người à? Anh đã nói là anh không cần em lo chuyện của anh, em có thể trưởng thành hơn một chút, đừng bám lấy anh như một đứa trẻ nữa được không?"
Nước mắt của Tĩnh Y cuối cùng cũng không kìm được, trượt dài trên má. Cô cắn chặt môi, run rẩy hỏi: "Anh... không còn yêu em nữa sao?"
Nhất Trạch siết chặt khung cửa, móng tay gần như lún sâu vào. Cậu muốn phủ nhận, muốn nói cho cô biết cậu yêu cô, yêu hơn bất kỳ ai trên đời, nhưng cậu không thể. Cậu cúi đầu tránh ánh mắt cô, lạnh lùng nói: "Đúng vậy, anh hết yêu rồi."
Tĩnh Y đứng đó, ngơ ngẩn nhìn cậu đóng cửa lại, nước mắt nhòa đi tầm nhìn. Đêm đó, cô khóc đến khản cả giọng trong phòng ký túc xá.
Nhất Trạch nghĩ rằng mình đã diễn đủ tốt để Tĩnh Y hoàn toàn từ bỏ, rời xa cậu và bắt đầu một cuộc sống mới. Thế nhưng, mẹ của cậu, trong một cuộc điện thoại với Tĩnh Y, đã vô tình lỡ lời.
"Tĩnh Y à, thật ra Nhất Trạch nó cũng khổ lắm, dạo này sức khỏe tệ như vậy mà còn không muốn cho con biết..."
Tĩnh Y nắm bắt được mấu chốt trong câu nói, vội vàng hỏi: "Bác ơi, anh ấy bị sao vậy ạ? Có phải bị bệnh không?"
Mẹ Nhất Trạch nhận ra mình đã nói hớ, vội vàng lấp liếm: "Không có gì, chỉ hơi thiếu máu thôi, con đừng nghĩ nhiều."
Nhưng Tĩnh Y làm sao có thể tin? Cô lập tức chạy đến bệnh viện, hỏi thăm khắp nơi, cuối cùng tìm thấy Nhất Trạch đang nằm trên giường bệnh. Gương mặt cậu trắng bệch, tay cắm kim truyền dịch, cả người gầy đi một vòng.
"Nhất Trạch!" Tĩnh Y đẩy cửa bước vào, nước mắt tuôn trào ngay lập tức.
Nhất Trạch mở mắt, giây phút nhìn thấy cô, toàn thân cậu cứng đờ.
"Sao em lại đến đây?" Giọng cậu khàn đặc, đầy vẻ bất lực.
"Tại sao không nói cho em biết?" Tĩnh Y lao đến bên giường, nắm chặt tay cậu, khóc nức nở đến mức giọng run rẩy. "Tại sao lại giấu em? Tại sao lại đuổi em đi?"
"Tĩnh Y, em xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn, em không nên..." Giọng Nhất Trạch cũng bắt đầu nghẹn lại.
"Im đi!" Tĩnh Y ngắt lời cậu. "Trần Nhất Trạch, anh đã nói sẽ ở bên em cả đời! Anh nói dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ không buông tay em! Bây giờ anh làm như thế này là sao?"
Ánh mắt cô tràn đầy phẫn nộ và đau lòng, như muốn giải tỏa tất cả uất ức và tình yêu ra ngoài.
Nhất Trạch cuối cùng cũng không kìm được, nước mắt lăn dài trên má: "Anh xin lỗi, Tĩnh Y... Anh thật sự không muốn em phải đau khổ."
Tĩnh Y ôm chặt lấy cậu, vừa khóc vừa nói: "Chỉ cần được ở bên anh, dù là chặng đường cuối cùng, em cũng không sợ, đừng đẩy em ra nữa, được không?"
Tay Nhất Trạch run rẩy ôm lấy cô, khẽ thì thầm: "Được, Tĩnh Y, anh hứa với em..."
Từ ngày đó, Tĩnh Y không rời xa cậu một bước. Cô ở bên cậu, giúp cậu hoàn thành danh sách những điều ước còn dang dở, làm những món ăn cậu thích nhất, đưa cậu đi ngắm biển, thậm chí mỗi ngày đều kể chuyện cười để cậu vui. Họ cùng nhau đón nhận khoảng thời gian cuối cùng của cuộc đời, dù ngắn ngủi, nhưng mỗi khoảnh khắc đều tràn ngập tình yêu và sự quyến luyến không rời.