Từ ngọn lửa bi thương và phẫn nộ ấy, Vương Trinh Nghi đã ngộ ra một điều, hoặc có thể nói, nàng đã rút ra được một đạo lý thích hợp với bản thân – thứ có thể thực sự xua tan nỗi u sầu không phải là sự phát tiết, buông bỏ, hay sự thương hại và an ủi từ người khác… mà chính là “cảm giác tồn tại” khi có việc để làm, có lý do để hành động, cùng với “cảm giác thành tựu” khi hoàn thành những việc ấy.
Khoảnh khắc này, nàng muốn làm thật nhiều việc.
Ý niệm ấy kết thành một luồng khí mạnh mẽ trong lòng, thôi thúc nàng đi tìm chân lý, truy cầu sự thật, dùng nó để chống lại nỗi hoang mang và bất mãn vô tận trong tim, đồng thời chứng minh với thế gian mông muội này đâu mới là đúng – đâu mới là sai.
Tựa như con thuyền nhỏ trôi dạt trên mặt biển phủ đầy sương mù, chí hướng này như một chiếc neo cắm sâu xuống đáy, giúp con thuyền tưởng chừng sắp chìm có thể tiếp tục tiến lên – với một dáng vẻ mới mẻ, không còn do dự hay vướng bận, cương quyết mà mạnh mẽ.
Vương Tích Thâm nhìn nữ nhi giữa gió tuyết, đôi mắt dần phủ một tầng sương mờ.
Trong khoảnh khắc, bóng dáng con gái chồng lên hình ảnh gốc mai trĩu nặng tuyết ngoài sân, cành khẳng khiu vươn ra kiên cường không sợ gió sương.
Còn những bông tuyết đang bay kia, tựa hồ hóa thành đôi cánh của nàng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play