Trừ những giống đực đi săn, tất cả mọi người trong bộ lạc Ban Đạt Hi đều tham gia vào việc gieo trồng, ngay cả những thú nhân tàn tật và ấu tể. Na Thiết và Ba Hách dẫn những giống cái do Ngõa Lạp chọn lựa, dệt tất cả cây gai dầu có thể dùng được thành vải. Triệu Vân Tiêu muốn để số vải dệt đầu tiên này làm vải băng bó y tế, nên Na Thiết và Ba Hách, những người đã ở sơn động nhỏ một Bạch Nguyệt, biết rõ sự quan trọng của việc này nên vô cùng nghiêm túc.
Tuy núi nham thạch không phải là nơi định cư cuối cùng của bộ lạc Ban Đạt Hi, nhưng không ai lại xem nhẹ nó. Ngõa Lạp trở về từ ruộng lúa, rửa sạch bùn đất trên tay chân, thay giày sạch, trên mặt là nụ cười thoải mái. Khi Vân Hỏa và Triệu Vân Tiêu đi, họ đã để lại gậy laser và bảng viết. Còn điện thoại di động, bây giờ đã trở thành món đồ chơi cao cấp của bọn ấu tể, do Kì La cất giữ.
Gậy laser do tộc trưởng Khang Đinh mang theo bên mình, còn sách thì để lại chỗ Ngõa Lạp. Để đảm bảo an toàn, Ngõa Lạp và Leo ở trong sơn động nhỏ. Sách là thứ quan trọng nhất của bộ lạc Ban Đạt Hi, tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào. Khang Đinh thì mang theo Cát Tang chuyển đến một sơn động nhỏ ở trên khu vực các tộc nhân tụ tập. Nếu bên núi nham thạch có chuyện gì, Khang Đinh không chỉ có thể biết được ngay lập tức, mà còn có thể lấy ra “thần khí” ngay. Bình thường khi ăn cơm, mấy người họ vẫn ăn ở sơn động nhỏ này, nhưng tối sẽ về sơn động của mình. Bach Nhĩ thì mang theo mấy đứa trẻ ở trong sơn động của Vân Hỏa và Vân Tiêu.
Sau khi a cha và a ba nhẫn tâm bỏ hắn lại để đi “hưởng trăng mật”, cảm xúc của Kì La vẫn luôn có chút buồn bã. Bach Nhĩ, Ba Lôi Tát, Thản Tạp, Khắc Á và Ô Đặc cứ ba ngày sẽ dẫn một đội nhỏ đi săn, bắt con mồi để lại trong hầm băng, ăn hết rồi lại đi săn. Như vậy tiết kiệm được rất nhiều thời gian để làm những việc khác. Vân Tiêu đã dự trữ rất nhiều rau dưa trong Bạch Nguyệt, đều để lại phần làm hạt giống hoặc rễ cây, bây giờ đều phải trồng hết. Chờ khi tìm được nơi định cư, bọn họ còn phải di thực những thứ này đi.
Ngoài ra, một số loại không còn hạt giống, mọi người cũng phải đi vào rừng tìm, đặc biệt là hạt giống của những nhu yếu phẩm như quả muối, gia vị. Lại còn có cây gai dầu, cây có dầu. Nói chung, khi trời không mưa, gần như tất cả tộc nhân đều bận rộn ở bên ngoài. Kì La và Bác Sâm cùng với mấy ấu tể đã huấn luyện trong Hàn Nguyệt thì được năm người tùy tùng mang theo đi săn. Kì La đã có thể bắt được những con mồi có hình thể tương đối nhỏ như thú tai rủ.
Nhưng Kì La vẫn không thể vui lên, vì a ba và a cha không có ở đây, vì đồ ăn a mỗ làm không ngon bằng a ba. Nếu gặp phải Bach Nhĩ thúc thúc nấu cơm, Kì La càng buồn bã. Hắn nhớ a ba, nhớ các món ngon a ba làm. Sau khi a cha và a ba rời đi, Kì La mỗi ngày đều phải xem ngày tháng trên điện thoại, đếm thời gian trong lòng.
Vô Nguyệt là thời gian các bộ lạc nghỉ ngơi hồi sức, cũng là thời gian sinh sản quan trọng nhất của bộ lạc. Không chỉ có thú nhân, các loài động vật cũng muốn sinh sản trong Vô Nguyệt. Thời gian mang thai của động vật thường tương đối ngắn, như vậy có thể đảm bảo khi di chuyển vào Hoàng Nguyệt, các ấu tể sinh ra trong năm nay có thể theo kịp đội ngũ di chuyển. Ngay cả những động vật không di chuyển, cũng có thể đảm bảo ấu tể cai sữa trước Bạch Nguyệt, bình an vượt qua Bạch Nguyệt. Thời gian mang thai của thú nhân thường là bảy tháng, mang thai trong Vô Nguyệt, sinh sản trong Hồng Nguyệt, lớn lên trong Hoàng Nguyệt, khả năng sống sót của ấu tể mới sinh qua Bạch Nguyệt mới là lớn nhất. Đây cũng là lý do vì sao giống đực lại phát tình trong Vô Nguyệt, tất cả đều là do môi trường sống tạo thành.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT