-“Bộ lạc một khi xuất hiện tình huống dị thường, ngươi không cần lo lắng Ngõa Lạp nói như thế nào, đều phải lập tức tới tìm ta. Cho dù là ở kỳ bạch nguyệt. Sự cường đại của Đồ Tá và Vân Tiêu các ngươi căn bản không cách nào tưởng tượng được…”
Nhìn kim thạch lòe lòe tỏa sáng trong hồ lô, bên tai Nội Tháp Ni còn quanh quẩn lời nói của Khang Đinh. Khang Đinh đã rời đi, hai tay Nội Tháp Ni có chút phát run. Kim thạch, mười mấy khối kim thạch, còn có mật ong cùng với “đường quả” mà bọn họ chưa từng nghe nói đến. Sống hơn bốn mươi năm, Nôi Tháp Ni lần đầu tiên nhìn thấy nhiều kim thạch đến như vậy, kim thạch trân quý nhất của bộ lạc thú nhân trong kỳ bạch nguyệt.
Khang Đinh chưa từng cùng một ai nói, cũng không có cùng bạn lữ Cát Tang của mình nói, nhưng ở trong lòng ông, ông cũng đã hạ quyết tâm muốn cho các tộc nhân lại một lần nữa tiếp xúc với Đồ Tá, muốn cho các tộc nhân hiểu được Đồ Tá không phải là ác linh mà là người thủ hộ có thể thủ hộ cả tộc nhân và bộ lạc. Mà  như vậy cần có một cơ hội. Giống như ông sau khi đi đến Nham Thạch Sơn từ từ biến chuyển những nhận thức đúng về Đồ Tá  vậy, các tộc nhân cũng có một thời gian để nhận thức. Vậy nên, ông không có để lộ cái gì. Nếu như bộ lạc sau này sẽ phát sinh biến hóa cực lớn, ông hy vọng có thể biến hóa ở trong tay Đồ Tá. Ông hy vọng đứa con trai này có thể tự mình dẫn dắt bộ lạc đi lên một con đường khác, có thể tự mình lớn mạnh thành đại bộ lạc, có thể được các tộc nhân thật lòng kính yêu và tôn kính.
Ông đem kim thạch để lại cho Nội Tháp Ni, muốn cho Nội Tháp Ni tự mình cất kỹ. Đợi đến kỳ bạch nguyệt, lúc bộ lạc cần kim thạch thì lấy ra đưa cho Ngõa Lạp. Ông cũng đã nói với Nội Tháp Ni, muốn cho Nội Tháp Ni nói cho Ngõa Lạp biết đây là kim thạch do Đồ Tá tìm được. Ông cũng muốn để cho Ngõa Lạp suy nghĩ thật kỹ. Ngõa Lạp tin chắc Đồ Tá là ác linh, vậy thì Đồ Tá tìm được kim thạch, Ngõa Lạp có muốn tiếp nhận hay không? Ông thừa nhận, ông để cho Nội Tháp Ni vào thời điểm bộ lạc có nhu cầu cấp bách mới lấy ra kim thạch cũng là một loại bức bách ông đối với Ngõa Lạp.
Ngõa Lạp là một người vô cùng cố chấp, muốn thay đổi cái nhìn của ông cũng cần có một chút thủ đoạn đặc biệt. Vừa nghĩ tới Ngõa Lạp, Khang Đinh liền nhịn không được than thở. Nếu như Ngõa Lạp có thể giống như Cát Tang “giảng đạo lý” như vậy, ông bây giờ nói không chừng đã đem Đồ Tá cùng Vân Tiêu mang về bộ lạc. Nhưng tiếp theo, Khang Đinh lại thở dài hơn rồi, muốn Đồ Tá trở về bộ lạc sợ rằng so với muốn Ngõa Lạp thay đổi càng khó khăn hơn.
Khang Đinh lúc quay trở về trời vẫn còn tối. Một ngày ở nơi này, Triệu Vân Tiêu cũng đã tính toán qua, có 32 giờ. Số ngày trong một năm so với thế giới hiện đại nhân loại cũng nhiều hơn rất nhiều. Kỳ vô nguyệt có ba tháng, hồng nguyệt có bốn tháng, hoàng nguyệt bốn tháng mà bạch nguyệt đáng sợ nhất có tám tháng. Một năm ở thế giới này đối với Triệu Vân Tiêu mà nói xem như là khá dài, mà bạch nguyệt đáng sợ không chỉ vì nó rét lạnh mà còn thời gian kéo dài của nó.
Vân Tiêu, Cát Tang cùng Kỳ La đều đang ngủ, Khang Đinh cũng không có quấy rầy bọn họ. Ông đi sơn động chính ngủ ở trên giường của Kỳ La một đêm. Đã quen ngủ giường, hiện tại để cho Khang Đinh trực tiếp ngủ trên mặt đất chỉ có trải da thú làm giường khiến cho ông bị mất ngủ. Từ trên người Khang Đinh nghiệm chứng lần nữa thì từ giàu trở về nghèo quả thật rất khó.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play