Trời đã sáng, có các thú nhân lục đục từ trong nhà tranh đi ra ngoài, nhóm giống cái cũng chuẩn bị bữa sáng. Các thú nhân tuần tra buông lỏng trở về nhà ngủ bù, Ba Hách Nhĩ cũng vì trực đêm nửa đêm trước mà còn ngủ thêm một lát. Cát Tang cũng bắt đầu chuẩn bị bữa sáng rồi, chờ bữa sáng làm xong, ông đi gọi Ba Hách Nhĩ rời giường. Sau khi cơm nước xong, Ba Hách Nhĩ sẽ cùng nhóm thú nhân khác đi ra ngoài săn thú. Các thú thân trưởng thành cường tráng nhận được sự ưu tiên chiếu cố của bộ lạc, bởi vì trách nhiệm trên vai bọn họ rất nặng.
Dưới sự tỉ mỉ điều chỉnh thức ăn cùng với đủ loại phương pháp giữ ấm của Triệu Vân Tiêu, trên mặt Cát Tang đã hồng nhuận lên, không hề giơ xương như củi ra nữa, hai gò má hõm sâu cũng đã khôi phục lại độ cong khỏe mạnh, cùng với hai mươi ngày trước cứ ngỡ như là hai người. Cát Tang ngày càng khôi phục khỏe mạnh, sắc mặt u sầu giữa đôi lông mày của Khang Đinh cũng tiêu tán đi không ít. Hiện giờ vấn đề thức ăn của kỳ bạch nguyệt cũng giải quyết được hơn phân nửa, trọng trách trên người Khang Đinh nhẹ hơn rất nhiều.
Chưng thịt lên, Cát Tang đi rửa mặt đánh răng. Bị Triệu Vân Tiêu ảnh hưởng, Cát Tang càng ngày càng thích làm đẹp, da cũng càng ngày càng tốt hơn, trên người lúc nào cũng có một loại mùi thơm nhàn nhạt. Thế nên lúc đi ngủ trời vừa tối, ông phải cắn lấy tấm da thú để đè nén tiếng r*n rỉ nào đó, không dám để cho Triệu Vân Tiêu ở một cái gian phòng khác nghe được.
Rửa mặt xong, Cát Tang đi ra ngoài rót nước. Lúc ông lộ ra, trong bụi cây phía sau núi, một đôi con ngươi đỏ ngầu kịch liệt co rút. Vân Hỏa gắt gao khắc chế hơi thở của mình, móng vuốt móc vào hòn đá phía dưới. Ba, đó là ba! Vẫn nhớ lần trước thấy ba, ba vô cùng suy yếu, mà hôm nay, ba thế nhưng lại có tinh thần như vậy đi ra ngoài!
Điều đầu tiên Vân Hỏa nghĩ đến chính là Vân Tiêu. Nhất định là Vân Tiêu giúp ba khôi phục khỏe mạnh! Nhất định! Vân Tiêu, Vân Tiêu ngươi ở đâu? Ngươi đi ra ngoài cho ta nhìn một cái, chỉ là nhìn một cái thôi…
Cát Tang đổ nước, rửa sạch chậu rửa mặt rồi trở về phòng, không biết đứa con trai ông đau lòng nhất đang ở gần bên ông. Động tác của Cát Tang âm thanh rất nhỏ, sợ ầm ĩ đến Vân Tiêu. Vân Tiêu buổi sáng thức dậy tương đối trễ, Cát Tang biết hắn buổi tối ngủ không ngon. Tính tính từng ngày, Cát Tang cũng tính toán trước bạch nguyệt nghĩ biện pháp đem Vân Tiêu đưa trở về bên cạnh Đồ Tá.
Đợi đến khi thịt chưng chín rồi, đoán chừng thời gian Khang Đinh trở lại, Ba Hách Nhĩ cũng từ trong nhà tranh của Khắc Á đi ra ngoài, về ăn cơm. Vân Hỏa vẫn nhìn chằm chằm vào nhà tranh của ba, suy đoán xem Vân Tiêu có phải là ở bên trong hay không. Sau khi Ba Hách Nhĩ tiến vào, móng vuốt của Vân Hỏa móc vào một khối đá vụn. Nếu như Vân Tiêu ở cùng một chỗ với ba, vậy Ba Hách Nhĩ chẳng phải mỗi ngày đều có thể ăn được cơm mà Vân Tiêu làm?! Lửa giận của Vân Hỏa trong nháy mắt tăng cao đến cực hạn. Nếu như không phải còn không nhìn thấy Vân Tiêu, y nhất định sẽ lao xuống đánh cho Ba Hách Nhĩ một trận.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT