Tống Văn Hi bật cười.
Anh mím môi lại, khóe môi từ từ cong lên, yết hầu anh khẽ chuyển động, nuốt xuống tiếng cười. “Cũng không chừng.”
“Không được trốn học,” Ôn Thời Tự nhấn mạnh. “Anh sẽ bị mắng đấy.”
Đồng tử Tống Văn Hi khẽ co lại, ánh mắt dừng trên khuôn mặt nghiêm túc của Ôn Thời Tự. Anh nghĩ Ôn Thời Tự sẽ nói đây là hành vi không tốt hay đại loại như vậy, không ngờ cậu lại chỉ lo lắng anh sẽ bị mắng.
Nhìn khuôn mặt hơi ửng hồng vì gió lạnh của Ôn Thời Tự, Tống Văn Hi cúi thấp người, nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng nói đặc biệt dịu dàng: “Anh biết rồi. Tóm lại, anh có cách mà.”
Sau đó anh đứng thẳng lên, hai tay đút vào túi áo khoác, ngước nhìn tòa chung cư cao lớn trước mặt: “Được rồi, đến dưới nhà rồi, em mau vào đi thôi.”
Ôn Thời Tự lúc này mới nhận ra họ đã đi đến dưới chân chung cư tự lúc nào. Chân cậu như bị dính chặt xuống đất, không muốn bước đi. Cậu không biết lần sau được gặp mặt và ở bên nhau như thế này sẽ là khi nào.
“Ừm…” Ôn Thời Tự hơi cúi đầu, nửa khuôn mặt vùi vào chiếc khăn quàng cổ lông cừu trắng mà Tống Văn Hi đã quàng cho cậu.
Do dự một lúc, Ôn Thời Tự mới ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Tống Văn Hi, cậu hỏi: “Có thể, trước khi tạm biệt, ôm một cái được không?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play