Ôn Thời Tự:!

Tiếng chuông cảnh báo vang lên trong đầu cậu. Thảo nào vừa nãy khi làm cà phê cho khách, cậu cứ có cảm giác như có một ánh mắt đang nhìn mình từ góc kia. Cậu đã nghĩ đó là ảo giác.

Nhìn theo tay Ngu Họa, người ngồi ở góc trong cùng vẫy tay chào cậu. Ôn Thời Tự sợ đến mức đứng nghiêm tại chỗ, sợi tóc ngố trên đỉnh đầu cũng dựng thẳng lên.

Chẳng lẽ từ lúc cậu bước vào quán cà phê, cho đến khi cậu cùng Ngu Họa bận rộn làm đồ uống, Tống Văn Hi đều nhìn thấy hết sao?

Ngu Họa không nhịn được cười, cô nhẹ nhàng đẩy cánh tay Ôn Thời Tự, giục: "Mau đến chỗ cậu ấy đi. Người ta đợi em lâu rồi. Hai đứa cứ trò chuyện thoải mái, chị sẽ mời các em uống cà phê."

"Cảm ơn chị Họa, em đi trước đây ạ."

Ôn Thời Tự vội vàng lấy chiếc áo khoác để ở một bên, bước nhanh đến bàn cà phê của Tống Văn Hi. Cậu cuống quýt ngồi xuống ghế, nhìn Tống Văn Hi hỏi: "Không phải 4 rưỡi anh mới tan học sao?"

Ánh đèn trần của quán cà phê có màu cam vàng, chiếu lên người Ôn Thời Tự, làm màu tóc hơi ngả vàng của cậu trông đậm hơn. Đôi mắt màu sương khói lấp lánh, nốt ruồi bên sống mũi tăng thêm vài phần linh động cho cậu.

Tống Văn Hi nhìn mặt cậu, nhịp thở bị rối loạn một nhịp. Sau khi lấy lại bình tĩnh, anh giải thích: "Thầy giáo cho tan học sớm."

Ôn Thời Tự có chút buồn bực: "Anh nên nói với em, nếu em đến sớm thì anh đã không phải chờ lâu như vậy."

Tống Văn Hi cười nhẹ: "Cũng không sớm lắm đâu."

"Nhưng không phải anh ghét nhất là chỗ đông người sao..." Ôn Thời Tự vừa nói, tay dưới bàn lại không tự chủ được mà bứt ngón tay, vết thương đã đóng vảy lại sắp bị cậu làm rách ra.

Nụ cười trên môi Tống Văn Hi cứng lại một chút, anh hỏi: "Trước đây tôi đã nói với cậu chuyện này sao?"

Ôn Thời Tự gật đầu, ánh mắt kiên định. Tống Văn Hi ra vẻ đã hiểu ra, sau đó chậm rãi nhếch môi nói: "Tôi ghét người khác làm tôi chờ lâu, nhưng cậu không phải người khác, nên chờ bao lâu cũng được."

Ôn Thời Tự đỏ mặt, vờ như không hề xúc động trước câu nói đó. "À, vậy sao..." Vì câu nói này của Tống Văn Hi, giọng nói của cậu trở nên lúng túng.

Tống Văn Hi cong môi cười dịu dàng, nhưng sau gáy anh đã sớm rịn mồ hôi mỏng.

"Chị Họa nói sẽ mời chúng ta uống cà phê, vậy chúng ta uống cà phê xong rồi hẵng đi nhé?" Ôn Thời Tự chuyển chủ đề.

"Hình như tôi được thơm lây nhờ bạn trai rồi."

"Làm gì có."

"Sao lại không có?" Tống Văn Hi hơi nghiêng người về phía trước, khuỷu tay chống trên bàn, gác nửa khuôn mặt lên tay, rồi tò mò hỏi: "Cậu đã học qua ngôn ngữ ký hiệu à?"

Ôn Thời Tự: "Trước đây em có học một chút với những người lớn tuổi trong khu phố, nhưng cũng không biết nhiều lắm, chỉ có thể miễn cưỡng giao tiếp thôi."

Tống Văn Hi khen: "Như vậy cũng giỏi lắm rồi."

Dựa vào những thay đổi biểu cảm nhỏ trên khuôn mặt Ôn Thời Tự, có thể thấy cậu rất vui khi được Tống Văn Hi khen ngợi. Cả đuôi lông mày cũng hiện lên một vẻ tươi tắn rõ ràng.

"Xin lỗi, cà phê của hai vị đây." Ngu Họa mang đến hai ly cà phê espresso, đặt trước mặt hai người. "Cảm ơn Tiểu Tự đã giúp đỡ lúc nãy, hai ly cà phê này là mời hai em."

Ôn Thời Tự có chút ngại: "Chị khách sáo quá."

"Nhờ phúc của Tiểu Tự, tôi cũng được uống cà phê miễn phí." Tống Văn Hi nhận lấy cà phê, nhìn Ngu Họa nói, "Cảm ơn chị."

"Không cần cảm ơn đâu, không cần cảm ơn đâu." Ngu Họa cười vẫy tay, "Hai đứa lát nữa định đi ăn tối cùng nhau à?"

Cô hơi cúi người xuống để nói chuyện với họ.

Ôn Thời Tự: "Vâng."

Ngu Họa: "Đã chọn được nhà hàng chưa?"

Ôn Thời Tự lắc đầu: "Vẫn chưa ạ."

Ngu Họa: "Vậy để chị giới thiệu cho hai đứa một quán. Ở đường Bách Hoa có một nhà hàng hải sản theo chủ đề tình yêu. Nhà hàng đó nằm cạnh biển, các cặp đôi đến còn có thể bốc thăm trúng thưởng gấu bông nữa."

Đôi mắt nhạt màu của Ôn Thời Tự ánh lên một tia sáng kinh ngạc, cậu hỏi: "Nhà hàng hải sản ạ?"

"Đúng vậy, trước đây chị và bạn trai đã đến đó rồi. Phục vụ và không khí ở đó rất thích hợp cho các cặp đôi," Ngu Họa gật đầu, rồi quay sang hỏi Tống Văn Hi, "Thế nào?"

"Được." "Không được."

Hai giọng nói vang lên cùng lúc.

Người không đồng ý là Ôn Thời Tự.

Nhưng vừa rồi, vẻ mặt Ôn Thời Tự trông rất muốn đi.

"Sao vậy? Tiểu Tự không muốn đi à?" Ngu Họa tò mò, vì cô cũng thấy được sự mong chờ trong mắt cậu.

Ôn Thời Tự nghiêng đầu nhìn Tống Văn Hi: "Nhưng anh bị dị ứng hải sản mà, chúng ta không cần đi ăn ở đó đâu, anh đừng nhường nhịn em."

Tống Văn Hi:?

"Tôi dị ứng hải sản à?" Anh trưng ra vẻ mặt hợp tác, gật đầu liên tục, “Đúng. Tôi dị ứng hải sản, suýt nữa tôi quên mất.”

Không cần Tống Văn Hi nói, anh cũng biết đây là lời của tên lừa đảo trên mạng đã nói với Ôn Thời Tự.

Dị ứng thì dị ứng thôi. Anh vốn dĩ cũng không thích ăn hải sản.

“Nhưng nếu cậu muốn ăn, tôi có thể đi cùng. Ở đó chắc sẽ có những món khác mà tôi có thể ăn,” Tống Văn Hi nhận ra Ôn Thời Tự rất muốn đi, anh cố gắng giữ giọng điệu bình thản, để họ không nhận ra bất kỳ sơ hở nào.

“Thật ra, câu nói đó nên là của tôi mới đúng —” Tống Văn Hi ngừng một chút rồi bổ sung, “Đừng vì nhường nhịn tôi mà làm bản thân mình chịu thiệt.”

Ngu Họa chớp chớp mắt, nhận ra mình đứng ở đây thật là dư thừa. Cô vội vàng trở lại quầy để làm việc.

“Em không hề thấy mình chịu thiệt,” giọng Ôn Thời Tự mang vẻ ấm áp đặc trưng của tuổi thiếu niên, cuối câu lại mềm mại, nghe rất ngoan ngoãn.

“Vậy chúng ta sẽ đến nhà hàng hải sản đó.”

“Nhưng ở gần đây còn có những nhà hàng khác phù hợp hơn. Em không muốn anh phải nhường nhịn em như vậy,” Ôn Thời Tự lắc đầu, mái tóc mềm mại cũng đung đưa theo. Giọng nói cố chấp đã bộc lộ thái độ của cậu.

Tống Văn Hi có chút bực mình. Bực mình vì người đã lừa dối Ôn Thời Tự. Nhưng bây giờ, anh cũng trở thành người lừa dối cậu.

“Được rồi,” Tống Văn Hi thỏa hiệp, “Chúng ta không đi đó nữa, chúng ta đi gần đây…” Tống Văn Hi dừng lời, vì không chắc người kia đã nói với Ôn Thời Tự những sở thích gì của “anh”. Để không bị lộ, anh đổi lời: “Tiểu Tự có gợi ý địa điểm nào khác không?”

Ôn Thời Tự lấy điện thoại ra: “Anh đợi em tìm xem nhé.”

“Được.”

Cuối cùng, hai người quyết định đến một nhà hàng món Tây, cũng ở gần nhà hàng hải sản mà Ngu Họa đã giới thiệu, và cũng gần biển. Thời gian còn sớm, nhà hàng không quá đông.

Không khí bên trong rất dễ chịu, ánh đèn mờ ảo kết hợp với tiếng đàn piano. Trên bàn, ánh nến lung linh, đèn chùm pha lê và ánh nến phản chiếu lẫn nhau, tạo ra những vòng sáng lớn nhỏ trên sàn nhà, nhấp nhô như những gợn sóng dưới nước.

Người phục vụ mặc áo bành tô dẫn họ đến một phòng gần cửa sổ. Ôn Thời Tự cởi áo khoác, lập tức đi đến bên cửa sổ. Lúc này, mặt trời đang lặn, ánh hoàng hôn nhuộm tuyết thành màu vàng cam. Bờ biển lác đác có người, và tiếng nói chuyện rộn ràng.

“Tiểu Tự, lại đây xem muốn ăn gì nào?” Tống Văn Hi gọi cậu từ phía sau.

Ôn Thời Tự quay trở lại bàn ăn, Tống Văn Hi đưa thực đơn cho cậu.

“Cảm ơn anh,” cậu nói.

Tống Văn Hi nhìn ra ngoài cửa sổ, cười hỏi: “Đang nhìn gì mà say sưa thế?”

“Em đang nhìn mấy đứa trẻ trong công viên đắp người tuyết,” Ôn Thời Tự nói. “Ngày xưa em cũng đắp người tuyết, nhưng tuyết ở Điền Thành không lớn như thế này, nên không đẹp bằng.”

Tống Văn Hi nhìn về phía mà Ôn Thời Tự chỉ, mấy đứa trẻ đó thật giỏi, có thể đắp được những người tuyết lớn như vậy.

“Thật ra tôi đắp người tuyết khá giỏi đấy. Lát nữa ăn cơm xong, chúng ta cũng đi đắp một con chứ?”

Ôn Thời Tự đã chọn món mì Ý và salad rau. Nghe Tống Văn Hi nói, cậu nhanh chóng lắc đầu: “Đó là mấy đứa trẻ mới thích thôi, em không còn là trẻ con nữa.”

“Không phải trẻ con thì không được thích sao?” Tống Văn Hi cảm thấy vẻ mặt cố tỏ ra người lớn của Ôn Thời Tự thật đáng yêu, anh nén cười hỏi lại.

Ôn Thời Tự đưa thực đơn cho Tống Văn Hi, suy nghĩ một chút rồi nói: “Em không biết.”

Cậu thật sự không biết. Vì trong mắt cậu, cậu đã qua cái tuổi ham chơi như vậy rồi. Ngay cả khi bây giờ đắp một người tuyết thật đẹp, chắc chắn cũng chẳng có gì vui. Nhưng cậu cũng không thể đại diện cho tất cả những người lớn, nên mới nói là không biết.

Tống Văn Hi không vội trả lời, anh đưa thực đơn đã chọn cho người phục vụ. Đợi người phục vụ rời đi, Tống Văn Hi mới nói: “Tôi cứ tưởng cậu sẽ nói đắp người tuyết là chuyện ấu trĩ.”

Ôn Thời Tự: “Chỉ là em cảm thấy có thể sẽ không vui như trong tưởng tượng thôi.”

Tống Văn Hi: “Vậy thì lát nữa ăn cơm xong, chúng ta đi đắp thử một con người tuyết. Có khi lại vui như trong tưởng tượng của cậu thì sao.”

Ôn Thời Tự: “Nhưng ăn cơm xong chúng ta còn phải đi xem phim mà.”

Điều này đúng là một vấn đề. Tống Văn Hi suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy ngày mai chúng ta cùng đi trượt tuyết?”

Ngày mai…

Ôn Thời Tự ngập ngừng, trên mặt hiện lên vẻ áy náy, do dự nói: “Em xin lỗi, ngày mai em không có thời gian. Mấy ngày tiếp theo có lẽ cũng không rảnh.”

Sáng mai cậu phải đến nhà bà nội, thứ bảy cũng có lẽ sẽ ở cùng gia đình ở đó. Kéo dài như vậy, chủ nhật cũng chưa chắc đã rảnh, mà thứ hai thì trường đã khai giảng rồi.

Tống Văn Hi nghe xong chỉ thấy bất lực: “Tiểu Tự, tại sao phải xin lỗi vì chuyện như vậy? Lần này không được thì còn lần sau, lần sau không được thì còn lần sau nữa mà.”

“Em sợ anh không vui,” Ôn Thời Tự vừa nói vừa bứt ngón tay. Vết thương đã lành lại bị xé toạc, rỉ ra những giọt máu nhỏ. Nhưng Ôn Thời Tự lại không cảm thấy đau chút nào.

“Sẽ không đâu,” Tống Văn Hi trấn an. Để làm dịu không khí, anh lại đùa: “Hơn nữa, nếu chỉ vì chuyện nhỏ như vậy mà tôi giận, thì người làm bạn trai này cũng keo kiệt quá rồi.”

Ôn Thời Tự không nhịn được cười, cuối cùng cũng yên tâm: “Vậy thì đợi lần tới có thời gian, chúng ta cùng đi trượt tuyết nhé!”

“Được,” ánh mắt Tống Văn Hi nhìn cậu tràn đầy sự ấm áp.


Ôn Thời Tự lần đầu tiên cảm thấy thời gian trôi qua nhanh như vậy. Rõ ràng cậu vừa mới cùng Tống Văn Hi đi vào rạp chiếu phim. Vậy mà chỉ trong chớp mắt, Tống Văn Hi đã sắp đưa cậu đến dưới lầu khu chung cư.

Ôn Thời Tự không muốn phải chia tay sớm như vậy. Suốt những năm qua, ngoại trừ khoảng thời gian đầu mới được bố mẹ đón về Ôn gia, hôm nay là ngày cậu vui vẻ nhất. Cậu đi chậm lại. Sau khi kết thúc một chủ đề trò chuyện, cậu lập tức hỏi: “Trường anh khi nào khai giảng vậy?”

Tống Văn Hi suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Thứ hai tuần sau.”

“Em cũng vậy…” Giọng Ôn Thời Tự có chút ủ rũ, “Gia đình đã đăng ký cho em một lớp phụ đạo, nên cuối tuần sau em cũng không thể ra ngoài chơi với anh được nữa…”

Bây giờ tuyết đã bắt đầu tan dần. Có câu tục ngữ nói “Tuyết rơi không lạnh, tuyết tan mới lạnh”. Cho dù Ôn Thời Tự đã mặc đủ ấm, nhưng gió lạnh vẫn thổi vào khiến cậu run rẩy.

Tống Văn Hi thấy vậy, cởi chiếc khăn quàng cổ của mình ra, quàng cho Ôn Thời Tự, đáp lời: “Không sao, nếu tôi nhớ cậu, tôi sẽ đến tìm cậu.”

Ôn Thời Tự nghiêng đầu. Chiếc khăn quàng cổ dày quấn quanh cổ cậu, một mùi hương gỗ thoang thoảng, dịu nhẹ phả vào. Ôn Thời Tự hít hít mũi, mùi hương đó làm cậu tỉnh táo hơn. “Anh cũng phải đi học mà.”

Tống Văn Hi cười: “Tôi có cách mà.”

Ôn Thời Tự im lặng một lúc, rồi đột nhiên nghiêng đầu nhìn anh, nghiêm túc hỏi: “Anh sẽ không trốn học để đến tìm em chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play