Sự thay đổi của Lưu Thắng so với trong ảnh thật sự rất lớn. Hiện tại ông ta trông vâng vâng dạ dạ, tinh thần có vẻ hoảng loạn, trên mặt đầy nếp nhăn, hai mắt đục ngầu. May mắn là có một vết sẹo ngang trên môi giúp Ôn Thời Tự dễ dàng nhận ra.
Nghe Ôn Thời Tự hỏi về vụ tai nạn giao thông năm đó, Lưu Thắng càng giãy giụa dữ dội hơn. Cổ áo siết chặt cổ, làn da đỏ ửng, trông như sắp không thở nổi nhưng ông ta vẫn không ngừng vùng vẫy.
Ôn Thời Tự đành bảo bảo tiêu nới lỏng cổ áo, chuyển sang khống chế hai tay ông ta.
"Lưu Thắng, tôi không đến làm hại ông, tôi đến để giúp ông." Ôn Thời Tự nắm lấy vai ông.
"Không, không, tôi không bị ai làm hại cả. Là tôi không cẩn thận đâm chết người, không liên quan đến ai khác hết." Lưu Thắng lắc đầu mạnh.
"Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi, cầu xin các người, tôi không nói gì với ai hết."
"Tôi không quen ai cả, tha tôi đi, tha tôi đi..."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT