Tần Doanh thấy cô xuống lầu, bà vội kéo cô lại ghế ngoài, Ứng Tử Sương nhanh như chớp kiểm tra xem cổ áo của cô đã an toàn hay chưa, sau đó thở phải nhẹ nhõm mà ngồi xuống.
Cô nhìn Hạ Diếp Thần, nhớ ra lúc trưa nhà cô đã mời hắn ghé ăn cơm, trên bàn là nhổn ngang lễ vật, dùng ngón chân cũng biết là đồ hắn mang đến nhà cô.
" quên mất, mẹ với bố xuống xem đồ ăn dọn lên chưa, hai đứa con lâu rồi mới gặp, cứ nói chuyện thoải mái đi". Tần Doanh viện cớ kéo chồng đi mất, phòng khách sau khi hai người đi rồi thì im ắng lạ thường.
Ứng Tử Sương xoắn gấu váy của mình như cái bánh quẩy, Hạ Diếp Thần khẽ nhìn mấy đầu ngón tay cô đỏ hết lên thì đau lòng:" chị, chị ở với em khó xử vậy sao? Ngày trước chúng ta còn ngủ chung, chị không có như vậy, chị trước kia còn trèo lên người em nhảy mèo....".
" suỵt suỵt". Cô vội che miệng hắn lại:" cậu nói bậy bạ gì đó".
Hạ Diếp Thần gỡ Tay cô ra, nói thì thầm:" không phải sao, hồi đó chị muốn chơi trò lộn mèo, còn bắt em nằm xuống cho chị trèo lên mà".
Ứng Tử Sương nhức đầu không thôi:" thì lúc trước tôi với cậu còn nhỏ, bây giờ...". Nói tới câu sau, cô không thể nào nói tiếp được. Sau khi bọn họ trải qua đêm hôm qua thì không thể nào trong sáng được nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT