“TA CÓ THỂ XEM NGƯƠI KHÔNG?”
Editor: JUE
Xuân Đào khuôn mặt hồng nhuận, thần sắc thong dong, tâm tình tựa hồ đang rất tốt. Thấy nàng gắng sức mà vẫn không ngồi dậy nổi, liền nhanh mắt nhanh tay bưng chậu nước ấm lại, vắt khô khăn mềm, cúi người lau nhẹ lên da thịt nàng.
Lâm Tú Tú lại khẽ cau mày, thân mình nghiêng đi, giọng nhỏ nhẹ mà cứng cỏi:
“Đưa đây, ta tự làm được.”
Nàng khẽ kéo chặt vạt áo, che giấu lớp cẩm khâm đang khoác hờ. Trên làn da mảnh mai ấy, dấu vết để lại vẫn chưa kịp tan. Tú Tú vốn không muốn để Xuân Đào nhìn thấy — chỉ e cô gái nhỏ kia sẽ cười thầm trong bụng. Kỳ thực, cho dù nàng không giấu, thì với những động tĩnh của tối hôm trước, chỉ cần không phải kẻ điếc cũng đều nghe rõ mồn một.
Mái tóc nàng rối nhẹ, gương mặt nhuộm hồng, đôi mắt đẹp long lanh như ngấn nước, ẩn giấu thứ tình ý chưa kịp tản. Cả người nàng lúc này giống như vừa bị ai trêu ghẹo quá đáng, mang theo nét nhu nhược mỏng manh, khiến người ta vừa thương vừa muốn trêu chọc.
Xuân Đào thoáng liếc qua cổ nàng, bắt gặp một vệt đỏ như ẩn như hiện. Khóe môi cô gái trẻ cong lên, ánh cười càng thêm rạng rỡ, nhưng vẫn biết điều xoay người tránh đi, để nàng tự lau rửa. Chẳng mấy chốc, thân thể đã khô ráo, chăn đệm cũng thay mới, nàng được đặt lại trên giường, cảm giác dễ chịu hơn hẳn.
Căn phòng được quét dọn sạch sẽ, cửa sổ hai bên mở rộng để gió lùa vào. Làn gió mát của đầu hạ mang theo hương lá cây, quét tan mùi tanh ngột ngạt, khiến hơi thở cũng khoan khoái hơn.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT