Trời vừa sáng, Công Lương Cẩn đã rời khỏi Thanh Lương Đài. Nhan Kiều Kiều bị tiếng động mở cửa đánh thức,phát hiện mình đang nằm trên một chiếc gối mềm mại, trên người khoác chiếc áo lông chồn quen thuộc, trong điện thoang thoảng hương an thần cực nhạt, quanh thân ấm áp, nàng cảm thấy trong lòng thật bình yên.
Nàng chạy nhanh ra ngoài điện, chỉ kịp trông thấy cỗ xe ngựa kia đã khuất vào làn sương sớm nơi núi xa.
Tuy ngoài miệng nàng kiên quyết ép điện hạ trị bệnh, buộc hắn phải vào cung bái kiến đại nho Tư Không Bạch, nhưng kỳ thực nàng cũng đã lường trước rằng điện hạ vừa rời đi ắt sẽ bị Không Cốc U Lan bám theo. Nghĩ đến điều đó, trong lòng nàng vẫn không khỏi dấy lên chút khó chịu.
Lại nghĩ đến bản thân còn phải đến Cần Nghiệp Đài tham dự xuân khảo, thoáng chốc càng cảm thấy mưa gió thê lương.
Nàng thở dài, bước chân nặng nề, đi về phía ngọn núi cao – nơi có vô số lầu các tọa lạc.
Xuân khảo vốn là kỳ đại khảo, đề mục trải rộng mười ba môn, bao quát toàn bộ nội dung. Trong con mắt các phu tử, ấy là thông hiểu đạo lý; nhưng với bọn đệ tử, lại chẳng khác nào một đống rối ren.
Nhan Kiều Kiều nhận lấy đề thi, ánh mắt trống rỗng lướt qua một lượt, trong lòng không khỏi dấy lên muôn vàn cảm khái. Đối với nàng, đề này so với những lần trước chẳng có gì khác biệt, bởi lẽ… vẫn là một chữ nàng cũng chẳng hiểu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play