Mạt Mạt thấy gương mặt đầy áy náy của cô bạn, không muốn để cô ấy vì mình mà mất hứng cưới xin. Nhất là tính cách vốn mạnh mẽ, ngang tàng của Tề Tề mà trước mặt người đàn ông này lại trở nên dè dặt, rụt rè như vậy, đủ hiểu đây là người mà cả hai bọn họ đều không thể đắc tội.
Cô kéo môi cười nhạt, ngược lại còn an ủi: “Không sao, đừng lo.”
Phó Tề Vũ thấy bạn mình bị bắt nạt thế này, trong lòng không tránh khỏi bực bội. Nhưng người đàn ông trước mặt không chỉ là bậc trưởng bối hơn cô vài tuổi, mà còn là người cô không thể động vào.
Không chỉ cô mà là bất cứ ai.
Bất cứ ai chọc giận anh ta cũng sẽ không có kết cục tốt.
Người này nổi tiếng là tuyệt tình, máu lạnh, chỉ cần ai đắc tội, bất kể là ai, anh ta đều có thể giẫm họ xuống đất như giẫm một con kiến, từ từ hành hạ đến chết.
Thế nên dù lửa giận dâng trào, cô vẫn không thể lộ ra một chút nào, mở miệng cũng phải nhẹ nhàng, nhún nhường.
Bằng không, mọi cố gắng trước đây đều đổ sông đổ biển.
Chú, không biết Mạt Mạt đã làm gì sai mà khiến chú muốn trừng phạt cô ấy vậy?
Phó Vân Quy nhả khói, khóe môi cong lên nụ cười sâu xa:
“ Cháu gái đừng nói chuyện với giọng cao ngạo thế, chú chỉ trêu bạn của cháu thôi mà.”
Dù câu nói là hướng về Phó Tề Vũ, nhưng ánh mắt anh vẫn luôn khóa chặt vào Mạt Mạt bên cạnh.
Ánh nhìn sâu thẳm, tối tăm, ẩn chứa lời cảnh cáo.
Mạt Mạt tuy chưa trải đời nhiều, nhưng cũng không phải là đứa trẻ ngây thơ không hiểu chuyện, nhất là vừa rồi còn chịu “bài học” của anh. Cô hiểu rõ ý anh muốn nói, và càng không muốn dây dưa thêm càng dây dưa chỉ càng bất lợi, người chịu thiệt cuối cùng vẫn là cô và Tề Tề.
Tề Tề chỉ là hiểu lầm thôi.
Hiểu lầm? Phó Tề Vũ xoay người nhìn cô, trong ánh mắt đã đọc được sự nhượng bộ.
Là hiểu lầm, Mạt Mạt nhấn mạnh một lần nữa.
Phó Tề Vũ đành im lặng, kéo cô định rời đi.
Đợi đã.
Chú còn dặn gì nữa? Phó Tề Vũ quay lại nhìn, còn Mạt Mạt vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Gọi cô ấy lại đây, chú có chuyện muốn nói.
Chú cứ nói thẳng đi, bọn cháu đứng đây cũng nghe được.
Đừng để chú phải nói lại lần thứ hai.
Giọng nghe thì “hiền hòa” lắm, nhưng ngay cả Phó Tề Vũ cũng bất giác căng thẳng.
Gương mặt anh trông như sắp nổi giận.
Mạt Mạt biết nếu mình không bước qua, hôm nay anh sẽ không bỏ qua. Nghĩ lại Tề Tề vẫn ở đây, chắc anh ta cũng sẽ nể mặt mà không làm gì quá đáng.
Cô nhanh chóng tiến lại, cố tình giữ khoảng cách: “Phó tiên sinh, còn chuyện gì nữa ạ?”
Phó Vân Quy nhìn cô mím môi, ánh mắt như đã sẵn sàng chịu chết, anh khẽ cười. Nhưng ngay sau đó, anh cúi xuống sát tai cô, nụ cười biến mất.
Hoàng Mạt Mạt, nhớ cho kỹ điều kiện mà cô đã chọn. Đây là cơ hội cuối cùng tôi cho cô, và… tuyệt đối đừng nói với bất kỳ ai, không thì tôi cũng không đảm bảo chuyện gì sẽ xảy ra đâu.
Lời nói như một gáo nước lạnh dội xuống, từ bàn chân cô lan nhanh lên khắp cơ thể. Nó khiến cô nhớ lại những năm cấp hai, khi ai đó cãi nhau với bạn, rồi nói: “Tao nhớ mặt mày rồi đấy” Nghĩa là mối thù chính thức bắt đầu.
Nhưng chuyện này rõ ràng nghiêm trọng hơn mấy vụ trẻ con cãi vã rất nhiều.
Chỉ là tình cờ bắt gặp thôi, cớ gì anh lại cứ bám riết không buông?
Khi cả hai đã đi xa khỏi Phó Vân Quy, Phó Tề Vũ mới khẽ hỏi:
“Lúc nãy chú ấy nói gì với cậu?”
"Không có gì đâu… " Cô mỉm cười, không muốn vì mình mà làm quan hệ vốn đã căng thẳng giữa hai bên càng thêm rạn nứt.
Thấy cô không muốn nói, Phó Tề Vũ cũng không ép.
"Phó Vân Quy là người rất nguy hiểm, tuyệt đối đừng dây vào." Cô nắm chặt tay Mạt Mạt.
Mạt Mạt khẽ gật đầu, chủ động đi tìm rắc rối với loại người này? Không đời nào. Sau này hễ thấy người giống anh ta, cô chắc chắn sẽ chạy nhanh hết sức.
"Trước giờ cậu chưa kể gì về anh ta nhỉ?" Mạt Mạt hỏi lại.
Ừ, chú ấy là con của ông nội mình với bà vợ hai. Sau khi bà nội mình mất, ông gặp mẹ chú ở một buổi tiệc và nhanh chóng yêu nhau, mẹ chú ấy tự sát khi chú mới tám tuổi. Đến mười tuổi thì bị ông gửi sang quân khu Tam Giác Vàng, vì thế, chú ấy và gia đình chẳng hòa thuận gì.
"Anh ta là người Thái à?" Mạt Mạt hỏi.
Tề Tề là người Thái, nếu anh ta là chú của cô ấy thì đương nhiên cũng là người Thái.
Phó Tề Vũ gật đầu:
“Chính xác thì là quốc tịch Thái, nhưng chú ấy luôn nói với người ngoài rằng mình là người Trung Quốc. Mẹ chú ấy là người Trung Quốc, rất xinh đẹp, chỉ tiếc là hồng nhan bạc mệnh. Chú ấy cũng theo họ mẹ, họ Phó.”
Mạt Mạt tò mò hỏi: “Mẹ anh ta tại sao lại tự sát?”
“Cái này thì mình không biết, trước đây mình cũng từng tò mò hỏi ba, nhưng ba không chịu nói.”
“Ồ…” Mạt Mạt không hỏi thêm nữa.
“Tớ xin lỗi, Mạt Mạt, hôm nay thật sự để cậu chịu ấm ức rồi, mình rất áy náy.”
“Có gì to tát đâu, mình cũng có phần trách nhiệm, không nên đi đường đó.” Dù vừa rồi đã trải qua chuyện gì, Mạt Mạt vẫn không muốn để nó trở thành gánh nặng tâm lý cho Tề Vũ chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến cô ấy.
Phó Tề Vũ dừng bước, nhìn cô nghiêm túc:
“Tóm lại, mình không muốn cậu cứ giữ mãi chuyện không vui hôm nay trong lòng. Cứ để nó trôi qua.”
Mạt Mạt mỉm cười dịu dàng, ra vẻ chẳng để tâm:
“Tất nhiên rồi, ngủ một giấc là mình quên ngay ấy mà. Cậu biết mình mà, tính vốn rộng rãi, chẳng nhớ dai đâu.”
“Vậy thì tốt.” Phó Tề Vũ nheo mắt cười:
“Giờ mình đưa cậu về nghỉ một chút, tối còn có dạ tiệc, chắc sẽ mệt lắm đấy.”
Bây giờ giới trẻ Thái Lan cũng chịu ảnh hưởng của phương Tây. Ban ngày tổ chức lễ cưới truyền thống xong, tối lại làm tiệc khiêu vũ kiểu phương Tây. Tất cả khách mời đều phải ăn mặc sang trọng.
Hôm nay Mạt Mạt là phù dâu duy nhất của Phó Tề Vũ, nên dù thế nào cũng phải tham dự.
Mạt Mạt mỉm cười gật đầu: “Yên tâm, thế nào mình cũng sẽ ở bên cậu.”
“Yêu cậu.” Phó Tề Vũ cười ngọt ngào rồi ghé sát hôn nhẹ lên má cô.
“Nhận tình yêu của cậu.” Mạt Mạt bắt chước, hôn nhẹ lên má bên kia của Tề Vũ.
Phó Tề Vũ là người Thái chính gốc, tên Thái là ขวัญ (Khwan), nghĩa là “trái tim”. Còn tên tiếng Trung “Phó Tề Vũ” là cô tự đặt cho mình. Lý do cô họ Phó là vì thấy ông chú họ Phó, nên trước khi sang Trung Quốc, cô nghĩ người Trung Quốc ai cũng họ Phó.
Cô sang Trung Quốc du học và quen Mạt Mạt, hai người nhanh chóng thân thiết. Mạt Mạt học tiếng Thái chủ yếu để giao tiếp với Tề Vũ, tuy nói chưa trôi chảy nhưng nghe thì hiểu phần lớn.
Trước khi sang Trung Quốc, Tề Vũ đã đính hôn với con trai của đối tác làm ăn lâu năm của gia đình. Hai nhà kết thông gia, quan hệ càng thêm bền chặt. Vì vậy, vừa tốt nghiệp cô liền lập tức về nước kết hôn, sau này chắc ở nhà chăm chồng dạy con, không quay lại nữa.
Hai người đi đến khu nhà khách phía sau thì dừng lại.
“Cậu đi làm việc của mình đi, đừng lo cho tớ, tớ tự lo được.” Mạt Mạt nói.
“Vậy mình qua trước nhé. Khi nào nghỉ ngơi xong thì đến tìm mình.” Phó Tề Vũ dặn.
“Ừ.”