Trì Ân Ninh mơ hồ nhớ ra, hình như đây là hoa khôi của trường đại học.
Nghe nói cô ta xuất thân từ gia đình giàu có, gia thế vững chắc, đã nhiều lần đoạt danh hiệu hoa khôi đẹp nhất Đại học Đế Đô.
Trong ấn tượng của Trì Ân Ninh, cô chỉ có một lần duy nhất tiếp xúc với An Nhiên.
Đó là ở hội quán Tố Sắc, Trì Ân Ninh mặc đồng phục nhân viên, còn An Nhiên vận một chiếc váy dài lộng lẫy, đang cùng mấy cô tiểu thư nhà giàu nâng ly trò chuyện. Thấy Trì Ân Ninh, cô ta gọi cô lại, bảo cô bóc hạt Macadamia.
Trì Ân Ninh bóc đến mức các đầu ngón tay đỏ ửng, ngay cả mấy cô tiểu thư đang trò chuyện cũng nhìn không nổi nữa, lúc này An Nhiên mới sực nhớ ra, áy náy nói rằng mình đã quên, rồi đưa cho Trì Ân Ninh mấy tờ tiền boa:
"Cậu là Trì Ân Ninh phải không? Tôi là đàn chị khóa trên của cậu. Đều là bạn học, tôi sẽ thường xuyên đến ủng hộ cậu."
Không lâu sau đó, Trì Ân Ninh gặp chuyện và bị nhà trường đuổi học, từ đó cô và An Nhiên chưa từng gặp lại.
Trì Ân Ninh không biết mình đã kết bạn WeChat với An Nhiên từ lúc nào.
"Tôi đang ở Vân Thành, có tiện gặp mặt một lát không?" - An Nhiên hỏi.
Trì Ân Ninh vốn không thích gặp lại bạn cũ không thân, đa phần không phải mượn tiền thì cũng là lôi kéo đầu tư.
Tóm lại là chẳng có chuyện gì tốt đẹp.
Mở vòng bạn bè của An Nhiên ra, chỉ có một đường gạch ngang lạnh lùng, cô càng không muốn gặp!
"Xin lỗi chị An Nhiên, em còn có việc, không tiện lắm."
Trì Ân Ninh nghĩ rằng mình từ chối thẳng thừng như vậy thì An Nhiên sẽ không đòi gặp nữa.
Vừa định đạp xe về nhà chuẩn bị bữa tối cho Sở Lê Xuyên, An Nhiên đã gửi một định vị, nói sẽ đợi cô ở nhà hàng.
Trì Ân Ninh từ chối không được, đành gọi cho Cố Nhược Nghiên, cùng đến nhà hàng đó.
Cố Nhược Nghiên bình thường thích nhất là hóng chuyện, tích lũy tư liệu cho việc viết lách:
"Tuyệt đối không được tiết lộ bất kỳ thông tin cá nhân nào, không quét mã QR, cứ xem xem trong hồ lô của cô ta bán thuốc gì đã!"
"Còn một điều nữa, nhất định phải khóc nghèo, khóc cho đến chết thì thôi."
Phòng bao sang trọng và trang nhã.
An Nhiên ngồi ngay ngắn ở ghế chính, toàn thân lấp lánh châu báu và hàng hiệu.
Chiếc áo phông và quần jeans bình thường của Trì Ân Ninh so với cô ta quả là hai thế giới khác biệt.
"Cậu xem chúng ta còn cần phải khóc lóc nữa không?" - Trì Ân Ninh khẽ hỏi Cố Nhược Nghiên.
"Cũng có thể là đồ thuê để ra oai thôi." - Cố Nhược Nghiên bĩu môi khinh thường.
"Chị An Nhiên, xin lỗi chị, lúc chị nhắn tin cho em, em đang ở cùng Nhược Nghiên. Đều là bạn học cả, nên chúng em cùng đến luôn." - Trì Ân Ninh lên tiếng xin lỗi trước.
"Không sao, tôi nhớ mà, là Cố Nhược Nghiên phải không? Bạn thân nhất của cậu."
An Nhiên gọi phục vụ mang món lên.
Một dàn mỹ nữ mặc sườn xám, dáng người cao ráo, bưng đồ ăn bày đầy bàn.
"Thử món trứng cá muối này đi!" - An Nhiên xoay đĩa trứng cá muối đến trước mặt Trì Ân Ninh.
Trì Ân Ninh dùng thìa gỗ lấy một ít trên khay đá, vừa định đưa vào miệng thì bị An Nhiên ngăn lại.
"Đây là trứng cá tầm bạch tạng, ăn trực tiếp sẽ không ngon."
An Nhiên tự mình làm mẫu, cử chỉ tao nhã:
"Đầu tiên phải rửa tay sạch, lấy một ít đặt lên mu bàn tay, dùng nhiệt độ cơ thể làm ấm trứng cá muối, ăn sẽ ngon hơn. Kết hợp với một ngụm rượu vang trắng nguyên chất, hương vị sẽ hòa quyện và tuyệt vời hơn."
An Nhiên nhấp một ngụm rượu, vẻ mặt đầy hưởng thụ, rồi bảo Trì Ân Ninh nếm thử.
Trì Ân Ninh khẽ cười, đang định từ chối thì Cố Nhược Nghiên đã múc cả một thìa lớn cho vào miệng:
"Ân Ninh, bình thường cậu còn không ăn cá, mùi này chắc chắn không chịu nổi đâu, giống như nhai rong biển sống vậy, không ngon chút nào."
Cố Nhược Nghiên định nhổ ra thì nhân viên phục vụ bên cạnh tiếc nuối nói:
"Đây là trứng cá muối mấy trăm ngàn một hộp đấy ạ."
"Hả? Đắt thế!"
Cố Nhược Nghiên cố nén cảm giác khó chịu, nuốt xuống.
An Nhiên liếc nhìn Cố Nhược Nghiên, vẻ mặt không hề thay đổi.
Cố Nhược Nghiên cũng nhìn lại An Nhiên, nở một nụ cười rạng rỡ với cô ta.
An Nhiên bắt đầu ôn lại chuyện thời đi học, nói rằng Trì Ân Ninh có tài năng hội họa thiên bẩm, nếu không bị đuổi học thì bây giờ có lẽ đã trở thành một họa sĩ rồi.
Chuyện bị đuổi học luôn là một vết sẹo không bao giờ lành trong lòng Trì Ân Ninh.
Trì Ân Ninh mất hết khẩu vị, cô đặt đũa xuống.
Cố Nhược Nghiên cảm nhận rõ ràng, An Nhiên trông có vẻ đoan trang lịch sự, nhưng đối với Trì Ân Ninh lại có một sự thù địch ngấm ngầm.
"Làm họa sĩ làm gì! Với danh tiếng 'em gái mối tình đầu' nổi đình nổi đám một thời của Ân Ân nhà chúng ta, chuyển sang giới giải trí chắc chắn có tương lai hơn làm họa sĩ nhiều!"