"Con không thể nói thêm vài câu với bố sao? Lần nào cũng vội vàng cúp máy! Bố con thông minh như vậy, thừa sức đoán ra là mẹ bảo con gọi điện, giục bố về nhà."
"Bố đang bận làm việc."
Dương Dương bực bội đẩy An Nhiên ra, cầm lấy con robot trên sofa.
"Con có thể làm nũng, khóc lóc đòi bố về! Bố rất thương con, chắc chắn sẽ về."
"Con không khóc được."
Sở Nghệ Dương ôm con robot định lên lầu thì bị An Nhiên kéo lại.
"Dương Dương, các bạn khác đều có bố ở bên, con không muốn bố luôn ở bên cạnh con sao? Mỗi ngày cùng ăn sáng, ăn trưa, ăn tối. Đưa con đến trường mẫu giáo, đón con tan học, kể chuyện cho con nghe trước khi ngủ, cuối tuần đưa con đi dã ngoại, chơi bóng, bơi lội, cưỡi ngựa. . . làm tất cả những gì con thích."
"Bố không thích về nhà, tại sao chúng ta phải ép bố? Hơn nữa, con tự chơi cũng rất vui, tại sao nhất định phải có bố ở bên?" - Dương Dương bực bội nói.
"Ông ấy là bố con, nên phải luôn ở bên cạnh con. Cùng con sống, cùng con trưởng thành."
An Nhiên kích động, nắm chặt cánh tay Dương Dương.
Dương Dương đau quá, đẩy An Nhiên ra:
"Bố suốt ngày ở nhà với con thì ai đi làm kiếm tiền, mẹ à?"
Dương Dương lùi lại mấy bước, vẻ mặt đầy chán ghét:
"Các bạn ở trường mẫu giáo đều biết, bố kiếm tiền thì mẹ mới có túi hiệu và trang sức đắt tiền! Mấy người đàn ông suốt ngày ở nhà với vợ con đều là đồ vô dụng!"
"Con ghét mẹ!"
Dương Dương hét lớn xong liền quay người chạy lên lầu, đóng sầm cửa lại.
An Nhiên ngã ngồi trên sofa, vẻ mặt hoang mang.
Cô ta không dám gọi cho Sở Lê Xuyên, chỉ có thể gọi cho Sở Mạn Khả để khóc lóc kể lể.
"Mạn Khả, cậu có biết địa chỉ của Lê Xuyên ở Vân Thành không?"
"Chị An Nhiên, sao chị biết anh trai em ở Vân Thành? Em không biết, em không gặp anh ấy."
Sở Mạn Khả không dám nói thật, sợ chuyện bé xé ra to, chỉ có thể nói dối cho qua chuyện.
Hơn nữa, cô cũng thực sự không biết địa chỉ cụ thể của Sở Lê Xuyên ở Vân Thành.
Mấy ngày nay gọi cho Sở Lê Xuyên, anh đều không nghe máy, cũng không biết đang bận gì.
An Nhiên biết Sở Mạn Khả không muốn nói thật, liền nói vài câu qua loa rồi cúp máy.
"Dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình."
An Nhiên ném điện thoại lên sofa.
Trì Ân Ninh đã hoàn thành công việc ở nhà hàng Tây.
Cố Diễm đến nghiệm thu, khi nhìn thấy hai chú voi sống động như thật, như thể bước ra từ trong tường, ông liền quyết định hợp tác lâu dài với Trì Ân Ninh.
Cố Diễm chụp ảnh hai chú voi rồi gửi cho thầy Triệu, bề ngoài là nhờ thầy nhận xét, nhưng thực chất là muốn thầy biết khó mà lui.
Không lâu sau, thầy Triệu trả lời:
"Cũng được. Đang ở nước ngoài, có gì nói sau."
Cố Diễm thấy tin nhắn trả lời, cười đến ngặt nghẽo:
"Thật muốn tận mắt chứng kiến vẻ mặt bẽ bàng của thầy Triệu! Ân Ninh, tôi phải tăng lương cho cô! Cảm ơn cô đã giúp tôi tiết kiệm một khoản chi phí lớn."
Trì Ân Ninh từ chối:
"Cảm ơn ý tốt của Cố tổng, tăng lương thì không cần đâu ạ. Nếu Cố tổng thấy hài lòng, sau này xin hãy giúp tôi giới thiệu thêm vài khách hàng là được."
"Ân Ninh, cô rất biết cách kinh doanh và tạo dựng mối quan hệ đấy!" - Cố Diễm cười khen ngợi: "Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ giới thiệu cho cô nhiều khách hàng hơn."
Đợi Cố Diễm đi rồi, Kiều Thần Quang mới lén lút ló đầu vào từ bên ngoài.
Mấy ngày nay anh ta bận rộn, lần nào đến cũng rất muộn.
Trì Ân Ninh khéo léo hỏi dò Kiều Thần Quang, đã phác họa được chân dung nghi phạm chưa.
Kiều Thần Quang thở dài lắc đầu:
"Nạn nhân uống say quá nên trí nhớ mơ hồ, đã vẽ mấy phiên bản rồi mà vẫn nói không phải."
Trì Ân Ninh kéo Kiều Thần Quang lại, đưa cho anh một cây bút chì:
"Cậu có thể giúp tôi vẽ một đôi mắt được không?"
Ký ức của Trì Ân Ninh về người đàn ông năm đó cũng rất mơ hồ.
Nhưng đôi mắt của người đàn ông đó thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của cô, như một lời nguyền, mãi không tan biến.
Đó là một đôi mắt rực lửa, đỏ ngầu, vừa bá đạo lại vừa hoang dại.
Như mắt diều hâu, như mắt báo đốm, lại như mắt của ác quỷ đến từ địa ngục.
Dựa trên miêu tả của Trì Ân Ninh, Kiều Thần Quang nhanh chóng vẽ ra một đôi mắt.
Trì Ân Ninh nhìn thấy đôi mắt đó, tim cô thắt lại, sắc mặt trắng bệch.
"Ân Ninh, cậu sao vậy? Sắc mặt kém thế?"
Kiều Thần Quang lay lay Trì Ân Ninh, hỏi:
"Đôi mắt này là của ai?"
"Không có gì!"
Trì Ân Ninh vội vàng gấp tờ giấy lại, bỏ vào túi.
Lúc này, điện thoại của Trì Ân Ninh reo lên.
Là một người phụ nữ xa lạ không biết đã xuất hiện trong danh sách bạn bè của cô từ lúc nào.
Cô ta hỏi:
"Có phải Ân Ninh không?"
"Vâng, tôi đây, chị là ai vậy?"
"Tôi là An Nhiên. Cậu còn nhớ tôi không?"