Trì Ân Ninh nói chuyện với Hân Hân một lúc rồi cúp máy. Cô thấy kỳ lạ, sao ông chủ chiếc máy bay kia vẫn chưa liên lạc với cô để bàn chuyện bồi thường nhỉ?

Về phòng lấy sổ tiết kiệm, cô kinh ngạc phát hiện chiếc thẻ ngân hàng đưa cho Sở Lê Xuyên hôm đi đăng ký kết hôn lại đang nằm trong ngăn kéo của mình.

Trì Ân Ninh cầm chiếc thẻ, hỏi Sở Lê Xuyên đã bỏ vào lúc nào.

"Anh lại tự ý mở khóa của em."

"Anh không có." - Sở Lê Xuyên không thừa nhận.

Trì Ân Ninh biết Sở Lê Xuyên ngại ngùng nên không gặng hỏi nữa, chỉ đặt chiếc thẻ vào tay anh.

"Trong này chỉ có tám ngàn tệ, còn không bằng số tiền anh đã chi cho em và Hân Hân trong thời gian qua! Dù ít nhưng cũng là tấm lòng của em, anh phải nhận."

"Được được, anh nhận. Khi nào hết tiền anh sẽ tiêu tiền trong thẻ này."

Sở Lê Xuyên không muốn đôi co qua lại với Trì Ân Ninh, định bụng đợi lúc cô không để ý sẽ đặt lại vào ngăn kéo.

Trì Ân Ninh lật sổ tiết kiệm, tính toán xem tiền gửi có đủ để bồi thường chiếc máy bay không.

"Sao mình lại xui xẻo thế này? Sao lại đâm trúng chiếc máy bay đắt tiền như vậy!"

Trì Ân Ninh khổ não ôm trán:

"Chỉ sợ chút tiền này, căn bản không đủ bồi thường."

Sở Lê Xuyên không nỡ nhìn Trì Ân Ninh phiền muộn, anh suy nghĩ vài giây rồi nói:

"Ân Ninh, anh muốn nói với em một chuyện."

"Chuyện gì?"

Môi Sở Lê Xuyên mấp máy, nhưng lời đến bên miệng rồi lại không tài nào nói ra được.

Anh không dám chắc, nếu Trì Ân Ninh biết thân phận thật của anh, liệu một Trì Ân Ninh vốn không có ham muốn gì với anh bây giờ có thay đổi thái độ hay không?

Anh thật sự không thể nào dễ dàng tin tưởng hoàn toàn một người.

"Rốt cuộc anh muốn nói gì?"

"Anh. . . quen chủ nhân của chiếc máy bay đó."

"Sao anh lại quen biết một nhân vật tầm cỡ như vậy?" - Trì Ân Ninh nhíu mày.

Sở Lê Xuyên khẽ ho một tiếng:

"Anh là. . ."

"Là gì?"

"Máy bay không cần bồi thường." - Sở Lê Xuyên nói.

"Tại sao?"

Ánh mắt Trì Ân Ninh đầy nghi hoặc, cô nhìn chiếc áo sơ mi đen, quần tây đen của Sở Lê Xuyên, rồi nghĩ đến trang phục của đám người áo đen hôm đó.

"Anh không phải là vệ sĩ đấy chứ?"

"À."

Sở Lê Xuyên giơ tay lên, bất lực thốt ra ba chữ:

"Phi công."

"Phi công?"

Trì Ân Ninh hít một hơi lạnh:

"Ba chiếc máy bay thường xuyên bay lượn trên đầu em, một trong số đó là do anh lái?"

Sở Lê Xuyên cứng nhắc gật đầu.

"Anh tuyệt đối đừng đi cầu xin ông chủ của anh, vốn là do anh vi phạm quy định đưa em đi tập lái! Chuyện này mà giải quyết không ổn thỏa, rất có thể anh sẽ bị sa thải đấy!"

"Anh gọi điện hỏi ông chủ của anh xem, em cần bồi thường bao nhiêu? Chuyện này giải quyết xong sớm, em cũng thấy nhẹ nhõm."

Sở Lê Xuyên một tay ôm trán:

"Hôm nay anh hỏi rồi, không có vấn đề gì lớn, có bảo hiểm, chúng ta không cần bồi thường."

"Thật sao?"

"Thật."

Trì Ân Ninh ôm chầm lấy Sở Lê Xuyên:

"Lê Xuyên, em không cần phải bồi thường nữa rồi!"

Trì Ân Ninh vui mừng đến mức hôn mạnh lên má Sở Lê Xuyên một cái.

Sở Lê Xuyên bị hôn đến ngẩn người, anh nhìn Trì Ân Ninh đang cười rạng rỡ, rồi đột nhiên cúi xuống hôn lên môi cô.

Trì Ân Ninh bị hôn đến trời đất quay cuồng, hai má ửng hồng.

Ngay khi Sở Lê Xuyên muốn tiến thêm một bước, hai tay Trì Ân Ninh đã chống lên ngực anh, ngăn anh lại.

Sở Lê Xuyên không ép buộc, anh cùng Trì Ân Ninh tựa vào sofa, trán kề trán, cố gắng kiềm chế sự xao động trong cơ thể.

"Lê Xuyên."

"Hửm?"

"Em. . ."

Trì Ân Ninh vừa định nói gì đó, ngón tay thon dài của Sở Lê Xuyên đã đặt lên môi cô.

"Đừng nói gì cả, cứ ôm thế này một lát thôi."

Sở Lê Xuyên không muốn nghe những lời làm mất hứng.

"Vâng."

Trì Ân Ninh nhẹ nhàng ôm lấy Sở Lê Xuyên, nhắm mắt lại, trân trọng khoảnh khắc tốt đẹp này.

Sở Lê Xuyên khẽ hôn lên chiếc cổ trắng ngần của Trì Ân Ninh.

Mùi hương trên người cô rất dễ chịu, luôn khiến anh có một cảm giác quen thuộc đến khó tả.

"Chúng ta đã gặp nhau ở kiếp trước rồi phải không?" - Sở Lê Xuyên hỏi.

"Sao anh lại nói vậy?"

"Anh luôn cảm thấy, em rất quen thuộc, một cảm giác quen thuộc không nói nên lời." - Sở Lê Xuyên thở dốc nói.

Cổ Trì Ân Ninh thấy nhồn nhột, cô khẽ nhún vai:

"Ngày nào cũng ở bên nhau, cảm thấy quen thuộc là chuyện bình thường mà."

"Có lẽ vậy!"

Sở Lê Xuyên lại muốn hôn cô, những nụ hôn vụn vặt lướt dọc theo cổ cô, đi lên. . .

Vừa chạm đến môi Trì Ân Ninh, điện thoại của Sở Lê Xuyên reo lên.

Sở Lê Xuyên định tắt máy nhưng không may lại bấm nhầm nút nghe, bên trong vang lên giọng nói non nớt, trong trẻo của một đứa trẻ.

"Bố, khi nào bố về? Dương Dương nhớ bố!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play