Tào Hội Liên chỉ chuẩn bị một món mặn một món chay để đãi Sở Lê Xuyên.

Trì Ân Ninh cảm thấy quá đạm bạc, bèn lấy trên kệ một hộp cá hộp, một hộp trái cây đóng hộp và cắt thêm một cây xúc xích.

Tào Hội Liên lại không nhịn được mà lải nhải, lần đầu về ra mắt mà không mang theo quà cáp gì.

"Mẹ thấy nó chẳng coi trọng con chút nào! Mẹ không cầu con tìm được nhà giàu sang phú quý, chỉ mong con tìm được người thật lòng yêu thương con."

"Mẹ, tính cách anh ấy hơi cứng nhắc, nhưng anh ấy là người tốt!"

Trì Ân Ninh đặt đĩa xúc xích đã cắt lên bàn.

Trong thời gian này, Trì Ân Ninh đã tìm rất nhiều người giúp cô chuyện kết hôn, nhưng chỉ có Sở Lê Xuyên bằng lòng ra tay giúp đỡ.

Tuy thái độ của Sở Lê Xuyên với cô rất tệ, nhưng cô vẫn rất cảm kích anh.

Ân tình này không biết lấy gì báo đáp, Trì Ân Ninh chỉ có thể đối xử tốt với anh hơn một chút.

"Ninh Ninh, hôn nhân là lần tái sinh thứ hai của người phụ nữ. . . Mẹ hy vọng nửa đời sau của con sẽ được hạnh phúc. . . Đừng giống như mẹ. . ."

Tào Hội Liên nói, giọng nghẹn ngào.

"Mẹ! Con sẽ luôn tỉnh táo, nếu sau khi cưới thấy không hợp, con sẽ dừng lại kịp thời, không để mình lún quá sâu."

Cô, một người phụ nữ chưa chồng mà có con, làm gì có tư cách mơ mộng đến tình yêu!

Chỉ cần có thể ở bên con gái, thấy con lớn lên khỏe mạnh vui vẻ, đời này đã là quá đủ.

"Nhớ kỹ, tuyệt đối không được nói cho nó biết thân thế của Hân Hân, sau này lỡ có một ngày không giấu được nữa, thì cứ nói là con của. . . bạn trai cũ của con, nhớ chưa?"

Trì Ân Ninh rũ mi, che đi nỗi đau thoáng hiện trong mắt, khẽ đáp một tiếng.

Sở Lê Xuyên không tìm thấy chiếc đồng hồ vàng trong phòng Trì Ân Ninh.

Chẳng lẽ đã bị Trì Ân Ninh mang đến nhà mới rồi?

Sở Lê Xuyên chuẩn bị xuống lầu thì Hà Nguyệt từ phòng bên cạnh bước ra.

Cô ta vừa ngủ dậy, chống cái bụng bầu sáu tháng, ngáp dài, đầu tóc rối bù, không còn chút hình tượng nào.

Nhìn thấy Sở Lê Xuyên, mắt cô ta sáng rực lên, hai má đỏ bừng rồi vội vàng nép mình quay về phòng.

Lúc Hà Nguyệt xuống lầu lần nữa, cô ta đã thay một chiếc váy rộng trễ ngực, trang điểm và xịt cả nước hoa.

Hà Nguyệt luôn giữ dáng trong suốt thai kỳ, mặc váy rộng gần như không thấy bụng bầu.

"Mẹ, đây là ai vậy? Sao trước đây con chưa từng thấy?"

Hà Nguyệt liếc mắt đưa tình không ngớt về phía Sở Lê Xuyên.

Tào Hội Liên nghiêng người che cho Hà Nguyệt, sa sầm mặt:

"Em rể con đó! Vừa mới đăng ký kết hôn với Ninh Ninh hôm nay! Lê Xuyên, đây là chị dâu con."

Sở Lê Xuyên nhận ra Hà Nguyệt không có ý tốt, nên chẳng thèm để ý.

"Cái gì? Ân Ninh, cô kết hôn rồi? Có bạn trai từ khi nào? Sao tôi không biết?"

Hà Nguyệt đột ngột cao giọng, cô ta còn định buổi chiều đi tìm Thẩm thiếu gia để chốt ngày đính hôn!

"Quen nhau nhiều năm rồi, gần đây mới xác định quan hệ thôi!"

Trì Ân Ninh kéo Sở Lê Xuyên ngồi xuống ăn cơm.

Trong mắt Hà Nguyệt ánh lên một tia đố kỵ.

Trì Ân Ninh, một người phụ nữ có con riêng, dựa vào cái gì lại có một thiếu gia nhà giàu theo đuổi, chồng tìm được cũng đẹp trai như vậy?

Còn chồng cô ta thì. . .

Trì An nghe tin Trì Ân Ninh kết hôn, liền khập khiễng từ ngoài chạy về, trên người vẫn mặc đồng phục giao hàng.

Anh và Trì Ân Ninh là anh em sinh đôi long phụng, có năm sáu phần giống nhau, chỉ là đường nét trên khuôn mặt Trì An góc cạnh hơn.

"Anh, đây là Lê Xuyên, chồng em!"

Trì Ân Ninh cười giới thiệu.

Trì An thấy nụ cười ngọt ngào của Trì Ân Ninh, liền nuốt lại những lời định nói, anh gật đầu với Sở Lê Xuyên rồi xách một chai rượu trắng ra.

Sau một bữa cơm, Trì An đã hơi say, trong khi Sở Lê Xuyên vẫn như thường, không hề có chút men nào.

Tào Hội Liên bảo Sở Lê Xuyên dọn dẹp bát đũa.

Trì Ân Ninh không muốn anh bị làm khó, bèn cùng dọn dẹp.

Mùa này, nước rất lạnh.

Trì Ân Ninh bị nước đá làm cho đầu ngón tay đỏ bừng, cô đưa lên miệng hà hơi, đang định tiếp tục rửa bát thì bị Sở Lê Xuyên đẩy ra.

"Để tôi."

Ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rọi lên gò má góc cạnh của anh, như phủ lên một lớp vàng lỏng.

Đàn ông vừa đẹp trai vừa biết làm việc nhà, ở xã hội này chắc sắp tuyệt chủng rồi!

Trì Ân Ninh nghĩ, sau này ai gả cho Sở Lê Xuyên, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc!

Cô lặng lẽ cầm chiếc khăn khô, lau sạch bát đũa đã rửa.

Tào Hội Liên nhìn cảnh hai vợ chồng trẻ cùng nhau làm việc nhà, trong mắt ánh lên một tia vui mừng.

Bà nhỏ giọng hỏi Trì An:

"Tiểu An, con có thấy Hân Hân và Lê Xuyên có nét nào đó giống nhau không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play