"Ôi, hai mươi chín tuổi rồi! Lớn hơn Ninh Ninh sáu tuổi! Lại không thể ở lại quân đội lâu dài, công việc cũng không ổn định."

Sở Lê Xuyên đã giải ngũ từ năm năm trước vì bị thương!

Hơn nữa, Sở gia còn có sản nghiệp trăm tỷ cần anh kế thừa, không thể để anh ở lại quân đội mãi được.

"Phòng cưới cũng không có, sau này cưới nhau cậu và Ninh Ninh ở đâu?"

"Mẹ, con và Lê Xuyên bàn bạc xong rồi, trước mắt sẽ thuê nhà ở, đợi điều kiện tốt hơn sẽ mua nhà sau. Tụi con còn trẻ, có tay có chân, cuộc sống rồi sẽ khá lên thôi."

"Lê Xuyên rất yêu con, cũng sẽ coi Hân Hân như con ruột! Chỉ cần anh ấy đối xử tốt với con, con chẳng cần gì cả."

Trì Ân Ninh nói với vẻ ngọt ngào, như thể họ thực sự yêu nhau lắm.

Sở Lê Xuyên liếc Trì Ân Ninh một cái.

Giỏi lừa người như vậy, sao không đi làm diễn viên đi!

Nhưng trước mặt người lớn, anh vẫn gật đầu, tỏ vẻ Trì Ân Ninh nói đúng.

Tào Hội Liên hận rèn sắt không thành thép, tiếp tục hỏi:

"Lịch sử tình trường có mấy mối rồi?"

Ánh mắt Sở Lê Xuyên thoáng xa xăm:

"Không có."

Tào Hội Liên cảm thấy anh không thành thật.

Bà cũng không tin một người đàn ông chưa vợ xuất sắc như vậy lại chịu cưới một phụ nữ có con riêng!

Biết đâu lại có uẩn khúc gì.

Tào Hội Liên tìm cớ đuổi Trì Ân Ninh đi, rồi ấp úng hỏi Sở Lê Xuyên có ngại Hân Hân không, còn nói thực ra Hân Hân là con nuôi.

"Chúng tôi vẫn luôn coi Hân Hân như con ruột, Ninh Ninh cũng nói với người ngoài đó là con bé do nó sinh ra, là vì không muốn Hân Hân biết mình là trẻ bị bỏ rơi."

Tào Hội Liên cẩn thận quan sát sắc mặt Sở Lê Xuyên:

"Hân Hân sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của hai đứa chứ?"

"Sẽ không ạ."

Sở Lê Xuyên nói.

Nếu anh thật lòng yêu một người phụ nữ, anh tự khắc sẽ bao dung quá khứ và tất cả mọi thứ của cô ấy.

Trẻ con vô tội, sao có thể ghét bỏ? !

Sắc mặt Tào Hội Liên cuối cùng cũng dịu đi đôi chút.

"Mẹ, trưa rồi, mẹ nấu cơm đi."

Trì Ân Ninh cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.

Cô không thích mẹ mình nói với người khác Hân Hân là con nuôi.

Hân Hân không phải gánh nặng, không phải vết nhơ, mà là bảo bối của cô!

Tào Hội Liên muốn nói lại thôi, xoa xoa tay, đứng dậy đi vào bếp.

"Xin lỗi, mẹ tôi hỏi hơi nhiều."

Trì Ân Ninh áy náy nói.

"Không sao."

Sở Lê Xuyên có thể hiểu được tâm trạng của người lớn tuổi.

"Hân Hân là con tôi sinh, không phải con nuôi."

Trì Ân Ninh khẽ nói.

Sở Lê Xuyên "ồ" một tiếng, nhìn Trì Ân Ninh:

"Nếu muốn báo thù, tôi có thể giúp cô."

"Gì cơ?"

Trì Ân Ninh không hiểu ý anh.

"Thằng khốn đó."

Năm đó Trì Ân Ninh mới bao nhiêu tuổi chứ?

Sao có kẻ lại nỡ lòng nào bội bạc một cô gái trẻ như vậy?

Dù Trì Ân Ninh có ý đồ xấu, nhưng cô rốt cuộc vẫn là ân nhân cứu mạng của Sở Lê Xuyên anh, không thể để người khác bắt nạt.

Trì Ân Ninh siết chặt nắm đấm, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, nhưng nụ cười trên mặt vẫn bình tĩnh không một gợn sóng.

"Qua rồi, không nhắc nữa."

Đó là cơn ác mộng mà cả đời này cô không muốn nhớ lại.

Sở Lê Xuyên thấy Trì Ân Ninh không muốn nói, bèn không hỏi thêm, anh nói dối là muốn nghỉ ngơi rồi đi vào phòng cô.

Căn phòng ở trên lầu, rộng chưa đến mười mét vuông, chỉ đủ kê một chiếc giường đơn, một chiếc bàn học nhỏ và một tủ quần áo đơn giản.

Cửa sổ quay về hướng Bắc, ánh nắng không chiếu vào được, lại nằm ở hướng gió lùa nên trong phòng vừa âm u vừa lạnh lẽo.

Trì Ân Ninh bế con mà lại phải sống ở một nơi như thế này!

Còn không lớn bằng cái bồn tắm của anh!

Thảo nào lại muốn đi đường tắt.

"Tôi dọn dẹp rất sạch sẽ, ga giường và vỏ chăn cũng mới thay! Anh ngồi trước đi, trên giường hơi lạnh, để tôi đi rót cho anh một túi nước nóng."

Trì Ân Ninh trải giường xong, đang định ra ngoài thì bị Sở Lê Xuyên gọi lại.

"Tuy chúng ta đã kết hôn, nhưng có một điều tôi phải nhắc nhở cô, đừng có bất kỳ ảo tưởng nào về tôi. Tôi sẽ không rung động với bất kỳ ai, cô không cần phải tỏ ra ân cần để lấy lòng tôi."

Vẻ mặt nghiêm túc của Sở Lê Xuyên khiến anh trông vô cùng lạnh lùng, khó gần.

Trì Ân Ninh cũng không tức giận, bình thản nói:

"Sở tiên sinh, tôi chỉ cảm kích vì hôm nay anh đã giúp tôi, nên muốn đối xử với anh lịch sự một chút."

"Nhưng anh nói đúng, chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, không rung động với nhau thì lúc ly hôn mới có thể dứt khoát được, tôi cũng không thích phiền phức!"

Trì Ân Ninh đã sớm quyết định, đời này sẽ không động đến tình cảm, đàn ông thối tha chỉ làm chậm trễ việc cô kiếm tiền nuôi con gái.

"Không cần cảm kích tôi."

Sở Lê Xuyên nói.

Anh cũng có mục đích khi tiếp cận Trì Ân Ninh, bất kể ai đúng ai sai, cả hai đều có mưu đồ riêng.

Mọi người đều công bằng.

"Vậy anh cứ tự nhiên nhé!"

Trì Ân Ninh không muốn tự chuốc lấy sự khó chịu, cô quay người đi ra ngoài.

Sở Lê Xuyên đợi tiếng bước chân ngoài cửa xa dần mới bắt đầu lục lọi. . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play