Từ nhỏ đến lớn, hắn đã quen với chuyện này.
Lúc này, hắn nói gì cũng không đúng. Mở miệng cãi lại chỉ tổ đổ thêm dầu vào lửa, còn tự hạ thấp mình cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Trước mặt nhiều người, lại là trong Mai Viên, Lâm Phỉ và Lâm Thanh Sương sẽ không động tay. Chỉ là lời nói mà thôi.
Lâm Thanh Ngân hy vọng họ có thể làm theo trình tự một cách đơn giản, xong xuôi nhanh chóng rồi đi, hắn còn phải về làm ruộng.
Hắn chỉ im lặng đứng đó, như một khúc gỗ, trông lại ngốc lại đờ đẫn.
Nhưng vì Lâm Phỉ đã gọi tên hắn, Lâm Thanh Ngân, với tư cách là nỗi ô nhục có tiếng của Lâm gia, sau bao nhiêu năm, vẫn có người nghe nói qua.
“Vậy thì đúng là không làm thư đồng được rồi. Sở Úy, ngươi phải xin lỗi Thanh Sương tỷ tỷ đi. Đó là em trai của người ta, sao có thể tùy tiện đưa về Tố Dạ Tiên Sơn được?” Trong đám người có một giọng nữ cười giòn, “Lâm Thanh Ngân, ha, đúng là trăm nghe không bằng một thấy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT