Thời Tuế cũng không kiêu ngạo đến mức yêu cầu Ôn Niên, một người đang bị thương, cõng mình về nhà. Đi bộ hai bước thì vẫn được. Trong lòng nàng thầm hạ quyết tâm mỗi ngày phải vận động, rèn luyện thân thể. Không thể ngày nào cũng nằm ở nhà như cá muối được.
Nếu không sau này có chạy trốn cũng mệt.
Thời Tuế và Ôn Niên mất nửa canh giờ mới về đến phủ. Ôn Niên đưa Thời Tuế về phòng, còn mình thì gắng gượng đi về phòng mình. Vừa vào cửa, hắn đã ho ra một ngụm máu. Hắn đau đến nhíu mày, máu từ vết thương đã thấm ra ngoài lớp băng gạc.
Ôn Niên vừa ngồi xuống, cửa phòng lại bị một người đẩy ra.
Đôi mắt đen nhánh của Ôn Niên nhìn về phía cửa, giọng nói cứng đờ: "Nàng lại đến đây làm gì?"
"Bản thân bị thương nặng như vậy mà trong lòng không có chút số sao?"
Thời Tuế cầm theo rất nhiều thuốc và băng gạc, đặt vào một cái chậu rồi chạy đến. Nàng đặt chậu lên bàn rồi lại bắt đầu lay quần áo của Ôn Niên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT