Thời Tuế từ từ ngước mắt, tuy ánh mắt của Ôn Niên thu lại rất nhanh, nhưng vẫn bị cô nhanh chóng bắt được vẻ hơi xấu hổ và tiếc nuối của hắn. Cô vốn da mặt dày, liền hỏi thẳng: “Huynh có phải chê ngực ta nhỏ không?”
Ôn Niên: “...?”
Sống lớn đến chừng này, hắn chưa bao giờ thấy cô gái nào lại nói thẳng ra vấn đề này.
Hơn nữa, rõ ràng hắn vừa nãy chẳng nói gì, kết luận này của cô từ đâu mà có ra?
Thời Tuế lại nằm dài ra, bất lực: “Ta không hiểu.”
Tại sao rõ ràng là nữ chính mà lại là “sân bay”? Cô không hiểu, thật sự không hiểu.
Nhịn nửa ngày, Ôn Niên nói thẳng: “Vậy ngươi còn nằm sấp?”
Thời Tuế lập tức lật người, nằm ngửa. Cô lăn đến bên cạnh Ôn Niên, thành thật đặt câu hỏi: “Chẳng lẽ ngực ta phẳng là do nằm sấp mà ra?”
“Ngươi để ý những thứ này làm gì.” Lông mày Ôn Niên khẽ rung, ván giường cứng, hắn không thường đến Tàng Thư Các đọc sách, nơi này ngay cả gối đầu cũng không có. Nhưng hắn lại sợ Thời Tuế lăn lung tung mà bị đau, đành phải giơ tay lót dưới đầu cô, nói: “Sợ ta bỏ rơi ngươi à?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play