Viên Hữu Đạo đời này cũng chưa từng chịu cái khí này. Hắn đường đường là nhất phẩm thị vệ lớn lên bên cạnh tiểu điện hạ, ngày thường ít nói ít cười, võ lực cao ngất, mặc cho ai thấy hắn đều phải run rẩy, trừ tiểu điện hạ ra, không ai dám nói chuyện với hắn như vậy.
Hơn nữa thái tử phi này nói chuyện thật sự rất đáng giận, lanh mồm lanh miệng, câu nào câu nấy cứ chọc vào tim người ta, hắn có việc cầu người, nhưng lại chẳng làm gì được cô ấy.
Thời Tuế đã đọc tiểu thuyết, biết rõ nhân vật Viên Hữu Đạo này là gì. Loại người này rất dễ đối phó, không thể chiều chuộng được. Thời Tuế ngón tay gõ nhẹ lên đĩa mứt, gõ theo những hoa văn trên đĩa ngọc trắng một lúc. Từ lúc ngồi xuống, miệng cô không ngừng nghỉ, một đĩa mứt cũng đã vơi đi. Cô rũ mi mắt, thỉnh thoảng liếc nhìn biểu cảm của Viên Hữu Đạo, khi thì lại ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ. Dù sao thì cô cũng không vội, cứ để Viên Hữu Đạo tự suy nghĩ.
Tang Vân là người vô tư, có lẽ lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt đen như đít nồi của Viên Hữu Đạo, không nhịn được mà cười không ngừng, tiếng cười “khanh khách” vang vọng khắp phòng. Viên Hữu Đạo tức giận liếc xéo Tang Vân một cái, Tang Vân cũng không cam chịu yếu thế, lè lưỡi trêu chọc hắn.
Cuối cùng Viên Hữu Đạo cũng suy nghĩ xong, ngước mắt hỏi: “Vậy thái tử phi… người định khuyên tiểu điện hạ đi thượng triều như thế nào?”
Thời Tuế không cho là đúng: “Đương nhiên là nói thẳng thôi.”
“Nói thẳng?!” Đồng tử Viên Hữu Đạo giãn ra, hắn rất hiểu tính nết của Ôn Niên. Những chuyện Ôn Niên đã quyết định, nếu người khác cứ ở bên cạnh quấy rầy, chẳng khác nào tự tìm cái chết. Viên Hữu Đạo tức giận: “Đây không phải là tìm chết sao?”
Thời Tuế tỉnh táo: “Ta thích nhất loại chuyện tìm chết này.”
Viên Hữu Đạo: “…”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT