Tuyết lớn ào ào rơi, Đường Khả Hân chống nạnh, giận dữ. Cô không giỏi chửi bới như mấy bà già trong thôn, hết câu này đến câu khác như hát tuồng, cô chửi khó nghe nhất cũng chỉ được mỗi câu "đồ thối tha".
Mấy bà thím nhà họ Vương đã kéo nhau ra cả, dù trong nhà mỗi người một bụng một dạ, nhưng khoản bảo vệ người nhà thì xưa nay vẫn đoàn kết nhất trí. Điền Tú Quyên dẫn đầu lên tiếng: "Cố lão tam, hai nhà mình là hàng xóm, cậu với thằng Tiểu Ngũ cũng coi như lớn lên cùng nhau, không nói là thân thiết lắm, nhưng việc đi nói xấu sau lưng người ta thế này thì không ra gì rồi. Bình thường nhìn cậu có vẻ tử tế, ai ngờ lại đi làm cái trò bẩn thỉu này? Cậu ế chỏng chơ nên mong ai cũng giống cậu à? Cứ xúi bẩy người ta ly gián, còn ra thể thống gì nữa?"
Trần Đông Mai tiếp lời: "Đúng đấy, cậu cô đơn chiếc bóng thì đi kiếm vợ đi, xúi người ta làm gì? Tôi thấy cậu ghen ăn tức ở thì có. Cứ việc nói thẳng ra đi, cái đồ lòng dạ hẹp hòi, tâm địa xấu xa. Ngày thường cứ tỏ ra tốt bụng, giờ lòi đuôi cáo rồi hả? Trên đời này chẳng ai sống tệ như cậu, đồ mất dạy. Nói đi, cậu làm thế này là có ý đồ gì?"
Liễu Lai Đệ vội hùa theo: "Đúng vậy, làm người thất đức như thế này rồi có ngày gặp báo ứng. Cậu nói xem, có phải cậu thấy em dâu tôi ngon nghẻ nên muốn đào tường nhà người ta không? Đừng tưởng là ai cũng không nhìn ra cái mưu hèn kế bẩn của cậu, tôi nhìn thấu từ lâu rồi. Cậu ghen ăn tức ở, cậu xấu bụng, cậu muốn đào tường nhà người ta. Có phải cậu thèm muốn em dâu tôi không?"
Đường Khả Hân giật mình lùi lại một bước: "Anh tránh xa tôi ra!"
Cô chẳng ưa gì cái gã này cả!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play