Về đến nhà, Vương Nhất Thành kể lại mọi chuyện cho Điền Xảo Hoa. Bà thật sự bực mình, cạn lời: "Lũ già không biết xấu hổ, đến tận bây giờ vẫn còn muốn thể hiện hả? Bọn này cũng quá đáng rồi đấy, ngay cả một bà già như tao cũng không tha, có cần phải vô đạo đức đến thế không hả! Mấy thằng nhãi ranh này, mà dám đến trộm đồ, bà đây sẽ đánh cho chúng thân tàn ma dại."
Bà lẩm bẩm bực bội, nhưng cũng quyết định sẽ cẩn thận hơn. Mẹ kiếp cái lũ này!
"Không được, trong nhà chỉ nuôi một con chó không ăn thua, tao phải nuôi thêm mấy con ngỗng lớn, ngỗng chiến đấu vẫn mạnh hơn nhiều."
Điền Xảo Hoa lải nhải, Vương Nhất Thành cười đáp.
Nhưng mà, cái cảm giác bị người theo dõi này thật sự không dễ chịu chút nào.
Điền Xảo Hoa quyết định sau này sẽ kiềm chế bớt chuyện khoe của, ừm, kiềm chế một chút, nếu không thì chưa chắc đã dụ được Cố Lẫm, mà lại trêu chọc đám trộm khác thì sao.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play