Các thanh niên trí thức đều từ thành phố xuống, và dù họ luôn tự cho mình là người thành phố, nhưng trên thực tế, người trong làng lại không mấy khi muốn con cái mình kết hôn với họ, dù là nam hay nữ.
Ở vùng quê, người ta coi trọng sự chăm chỉ, chịu khó. Thế hệ trưởng bối thích những người biết làm việc, biết vun vén cuộc sống.
Dù người thành phố có vẻ ngoài bảnh bao hơn, khiến không ít cô gái, chàng trai xiêu lòng và tìm cách làm quen, nhưng các bậc cao niên trong nhà thì không dễ đối phó. Họ kiên quyết phản đối con cái kết hôn với thanh niên trí thức.
Kết hôn với thanh niên trí thức, gánh nặng sẽ rất lớn.
Vì vậy, Điền Kiến Quốc đã sớm cảnh cáo Vương Nhất Thành: “Anh không có việc gì thì đừng đến khu thanh niên trí thức. Chỗ đó nhiều cô gái, anh là người góa vợ, đến đó không hay.”
Vương Nhất Thành cười hềnh hệch: “Bác cả, bác xem bác nói kìa. Sao thế? Sợ cháu đi quyến rũ nữ thanh niên trí thức à? Câu nói của Vu Chiêu Đệ là gì nhỉ? Coi thường nhân phẩm, đúng rồi, chính là câu này. Bác nói thế cũng coi thường nhân phẩm của cháu quá đấy.”
Điền Kiến Quốc liếc nhìn Vương Nhất Thành: “Anh bớt cái giọng lả lơi ấy đi. Đừng nói chuyện vớ vẩn. Người ta từ thành phố xa xôi xuống đây cũng không dễ dàng. Họ không quen chịu khổ ở nông thôn, không chừng ngày nào đó lại trở về thành phố. Anh đừng có mon men đến gần. Lẽ nào anh còn muốn ly hôn lần thứ hai à?”
Vương Nhất Thành cảm thấy oan ức thật sự: “Bác xem bác nói kìa, cháu đã bao giờ mon men đến gần đâu. Bác nói thế làm cháu thật sự đau lòng đấy.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play