Vương Nhất Thành lần thứ hai đến Cảng Thành, vừa ra khỏi sân bay đã thấy Tần Tuyết Mạn đứng chờ bên ngoài, vẫy tay với cậu. Vương Nhất Thành nhướng mày, cười đi ra, Tần Tuyết Mạn cũng không khách khí, tiến lên ôm Vương Nhất Thành một cái, nói: "Đợi cậu lâu lắm rồi."
Vương Nhất Thành thấy Tần Tuyết Mạn tinh thần rất tốt, cũng cười đáp: "Dạo này sống không tệ nhỉ, thấy cậu khỏe khoắn hẳn ra."
Tần Tuyết Mạn đáp: "Bận lắm nhưng bận rất vui." Người ta nếu bận rộn thì những buồn bã sầu muộn cũng tan biến hết. Cô nhún vai, nói tiếp: "Đi thôi, Khâu Chỉ San đang đợi chúng ta trên xe."
Vương Nhất Thành trêu chọc: "Cậu chẳng ngại gì cả nhỉ?"
Tần Tuyết Mạn cười như không cười: "Tôi có gì mà phải ngại? Chúng ta ly hôn rồi mà."
Cô còn một câu chưa nói, nếu Khâu Chỉ San thực sự ở bên Vương Nhất Thành thì cô có hơi để ý, nhưng giả thì vẫn là giả thôi, nói một vạn lần cũng vẫn là giả. Thế thì cô chẳng có gì phải để ý cả. Khâu Chỉ San cũng là bạn cô, cô ấy có nỗi khổ riêng, Tần Tuyết Mạn cũng hy vọng cô ấy có thể giải quyết mọi chuyện suôn sẻ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play