Tiếng loa phát thanh ở sân bay vang lên inh ỏi. Vương Nhất Thành vội vã chạy đến, thở phào một hơi, may quá, vẫn chưa trễ.
Dạo này, anh đến sân bay nhiều thật. Vừa đứng vững, Vương Nhất Thành liền lôi ngay tấm biển tên ra giơ cao. Lần cuối làm chuyện này là mười mấy năm trước, đón đám thanh niên trí thức ấy mà. Trần Văn Lệ, Giang Chu... đám người đó, cứ ngỡ như chuyện mới hôm qua.
Chẳng mấy chốc, anh thấy một cô gái trẻ dắt tay một bà cụ tóc bạc trắng bước ra.
Cô gái vừa xuất hiện, mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô. Phải thừa nhận, gu ăn mặc của cô nàng này thật khác người. Giữa mùa hè nóng nực, cô diện nguyên cây đen từ đầu đến chân, thêm chiếc kính râm bản to và mũ phớt. Dáng người vốn đã cao, lại còn đi đôi giày cao gót mười phân. Đôi môi đỏ thẫm tô đậm vẻ ngoài quái dị.
Nhìn riêng thì cũng đẹp đấy, nhưng mà, đây là tháng bảy, giữa hè oi ả của Bắc Kinh đấy chị ơi! Người ta còn chẳng muốn mặc gì cho thoáng, cô lại trùm kín thế này, đúng là quá kỳ quặc, thành ra ai cũng phải ngoái nhìn.
Khâu Chỉ San tiến thẳng đến chỗ Vương Nhất Thành, khẽ cong môi cười: "Anh là Vương Nhất Thành?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT