Sự kiện đánh nhau kết thúc bằng việc Trần Văn Lệ bồi thường.

Bảo Nha ôm một lọ đồ hộp và một gói kẹo, vui vẻ theo bà nội trở về. Mấy đứa trẻ bên cạnh đều thèm thuồng nhìn. Vừa vào sân, Điền Xảo Hoa đã giơ tay ra hiệu.

Bảo Nha mím môi, xót xa nhìn Điền Xảo Hoa.

Điền Xảo Hoa: "Nhìn gì? Mau nộp lên?"

Bảo Nha ấm ức bĩu môi, nó biết ngay mà, bà nội sẽ tịch thu thôi, hu hu!

Điền Xảo Hoa thấy Bảo Nha tiếc của, nói: "Vừa rồi là ai bênh con hả? Ai đi đánh thanh niên trí thức?"

Bà ta lại ngoắc tay.

Tiểu Bảo Nha ủ rũ thở dài, đáng thương vô cùng giao đồ ăn ngon cho Điền Xảo Hoa. Điền Xảo Hoa lấy ra một viên kẹo cho nó, nói: "Cái này là cho con."

Bảo Nha: "..."

Đôi mắt to của nó dán chặt vào hộp đồ hộp.

Điền Xảo Hoa: "Cái này để dành đến Tết ăn, hơn cả một món ăn đấy."

Bím tóc của Bảo Nha rũ xuống, Điền Xảo Hoa nhanh chóng ôm đồ về phòng, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn hẳn. Mấy thứ này không thể để trong tay trẻ con, chúng có thể ăn hết trong một ngày mất. Mấy thứ ngon thế này phải ăn từ từ mới được.

Bảo Nha được một viên kẹo, mấy đứa trẻ khác đều không có phần, ai nấy đều hâm mộ nhìn Bảo Nha. Thiệu Dũng xáp đến nói: "Bảo Nha, cho tớ liếm một tí được không?"

Nó cũng muốn ăn!

Nhưng nó không có, hu hu.

Thiệu Dũng tuy là cháu nội của bà hai Trần Đông Mai, nhưng Trần Đông Mai bất công với nó nhất. Dù vậy, nó cũng biết, không được cướp đồ của Bảo Nha. Vì chú sẽ bắt nạt trẻ con! Nó được bố mẹ thương, nhưng không được chú thương.

Người chú thương là Bảo Nha.

Nó thèm thuồng, nịnh nọt nói: "Bảo Nha ~"

Bảo Nha chìa một ngón tay ra: "Chỉ được liếm một tí thôi."

"Hu hu, Bảo Nha tốt bụng quá."

Tam Nha: "Tớ tớ tớ, Bảo Nha, còn tớ nữa..."

Bảo Nha buồn rầu quá, nó chỉ có một viên kẹo, ai cũng muốn liếm một tí, nó ấm ức nói: "Bà cho ít quá hà ~"

Lời này đúng thật, mấy đứa trẻ cùng gật đầu. Bảo Nha khẽ nói: "Bà keo."

Mấy đứa trẻ đồng cảm, đồng loạt ừ một tiếng.

Tiểu Bảo Nha lại thở dài một tiếng, cúi đầu nhìn viên kẹo duy nhất, buồn rầu: "Tớ bị mắng mới được một viên kẹo, còn phải chia cho các cậu nếm thử nữa. Tớ khổ quá đi."

Thiệu Dũng cũng buồn rầu: "Cậu bảo sao cái bà đó không mắng tớ nhỉ?"

Nó cũng muốn được mắng, bị mắng thì có kẹo ăn.

Điền Xảo Hoa vừa ra đã nghe thấy câu này, mặt hằm hằm nói: "Cái thằng ranh này, ăn nói ngu ngốc gì đấy. Chưa thấy ai muốn bị mắng bao giờ. Mà này, bớt học mấy người lớn nói bậy đi, cái gì mà bà đó, để tao nghe thấy mày nói thế nữa xem tao có đánh cho nát mông không."

Trần Đông Mai vội vàng tiến lên, nịnh nọt cười: "Mẹ, thằng Dũng nó còn nhỏ, không hiểu gì đâu, sau này sẽ sửa."

Điền Xảo Hoa lạnh lùng liếc Trần Đông Mai một cái, nói: "Không sửa từ bé thì lớn lên còn sửa được nữa à? Tôi nói cho cô biết Trần Đông Mai, nếu cô mà làm hư cháu tôi thì đừng trách tôi."

Trần Đông Mai hơi mất mặt, nhưng không dám cãi lại.

Điền Xảo Hoa: "Vợ thằng hai, dọn cơm."

Bà ta vừa kêu vừa quát, Bảo Nha lẳng lặng tìm một góc, nhặt một hòn đá nhỏ lên đập viên kẹo. Tam Nha tò mò hỏi: "Bảo Nha đập kẹo làm gì vậy?"

Bảo Nha ngước mắt lên, nói: "Tớ phải chia cho ba một nửa hà."

Tam Nha: "..."

Thiệu Dũng: "Người lớn không ăn kẹo."

Lời này, chính nó nói ra cũng không tự tin.

Bảo Nha mềm mụp: "Bảo Nha không được ăn hết một mình."

Ba nó trước nay sẽ không quên nó, nó cũng không thể bỏ mặc ba được!

Một viên kẹo bé tí, mấy đứa trẻ cùng nhau liếm một tí, mấy đứa nhóc đang chia sẻ kẹo ngọt thì thấy đại đội trưởng và hai cụ già có uy tín trong thôn cùng nhau vào sân nhà bên. Tiểu Bảo Nha giật mình, lập tức chạy đến cửa, ghé vào khe cửa nhìn ra ngoài.

"Bảo Nha, con nhìn gì đấy? Rửa tay ăn cơm."

Bảo Nha quay đầu lại: "Cậu vào nhà bên kia, còn có ông Chu, ông Vương nữa."

Điền Xảo Hoa: "Hả?"

Bà ta vội vàng trèo lên tường, ghé đầu nhìn thì thấy người đã vào nhà.

Lúc này Vương Nhất Thành từ trong nhà đi ra, tựa vào cửa nói nhỏ: "Nhà hắn định chia nhà."

Lời này vừa ra, đừng nói Điền Xảo Hoa, ngay cả Trần Đông Mai và Liễu Lai Đệ cũng giật mình, có chút động lòng, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh trở lại. Chẳng có con dâu nào không muốn chia nhà, ai chẳng muốn tự mình làm chủ.

Nhưng mà, mẹ chồng lại kiếm ra tiền.

"Tính ra thì cũng mọt chút, nhưng dù sao tích cóp được đồng nào hay đồng ấy."

Nếu mà chia gia tài, bọn họ thật không dám chắc bà già keo kiệt kia sẽ chia cho mình được bao nhiêu.

Một chút xao động vừa nhen nhóm đã tắt ngấm...

Trần Đông Mai nhanh nhảu hỏi: "Sao đang yên đang lành bố mẹ còn sống mà đòi chia gia tài thế? Chẳng lẽ là vì chuyện sáng nay?"

Sáng nay Vương Nhất Thành đang ở nhà lén lút nướng gà thì nghe bên ngoài ồn ào cãi cọ. Anh ta khẽ khàng ghé mắt lên đầu tường ngó sang, thấy sân nhà bên cạnh đang náo loạn hết cả lên. Đang giả vờ ốm nên anh ta không dám ló mặt ra, nhưng vẫn nghe loáng thoáng Cố Hương Chức mạnh miệng đòi "chia gia!".

"Con bé này đúng là ghê gớm, dạo này cứ như bị ma nhập ấy."

Vương Nhất Thành đáp: "Chả biết vì sao nữa, mà người tàn tật như tôi, động đậy còn khó chứ đừng nói là đi nghe lén."

Trần Đông Mai bĩu môi, mấp máy môi định nói gì đó rồi lại thôi. Thật tình mà nói, chị ta cứ thấy thằng Năm con em nó giả bộ. Cảm nắng là giả, trẹo chân cũng là giả. Nhưng mà lần nào thầy thuốc cũng khám bệnh bình thường, khiến chị ta mất tự tin vào suy đoán của mình.

Rốt cuộc, thầy thuốc tuy là thầy lang vườn trong thôn, nhưng tay nghề cũng có tiếng. Trong thôn cũng có người muốn giả bệnh, nhưng đều bị thầy thuốc vạch mặt, chẳng lẽ thằng Năm giả bệnh mà thầy thuốc không nhận ra?

Nhưng mà nếu bảo nó thật sự bị bệnh... Trần Đông Mai đảo mắt nhìn thằng em chồng một lượt, lòng thầm nghĩ trông nó có ốm đau gì đâu.

"Chị dâu nhìn em chằm chằm làm gì thế? Anh Hai ghen đấy." Vương Nhất Thành nhướn mày trêu.

Trần Đông Mai: "…Nói bậy bạ."

Vương Nhất Thành cười hề hề. Anh ta biết thừa cả nhà đều nghĩ mình giả vờ, mà anh ta thì đúng là giả vờ thật. Cơ mà thầy thuốc không nhìn ra thì đó là bản lĩnh của anh ta. Anh ta sẽ chẳng dại gì mà thừa nhận đâu.

Anh ta vẫy tay gọi con gái: "Vừa nãy bà nội đi dạy cho con bé kia một bài học rồi à?"

Bảo Nha lon ton chạy tới, "Dạ" một tiếng, mắt sáng rỡ nói: "Bà nội tát cho mấy cái bốp bốp, lợi hại lắm ạ."

Con bé giơ bàn tay nhỏ lên: "Bà nội cho con một viên kẹo, Bảo Nha chia cho ba một nửa."

Đám trẻ con nhà ông bà Vương mắt sáng rực lên, nhất loạt nhìn theo. Vương Nhất Thành hứng trọn ánh mắt thèm thuồng của lũ nhóc, chẳng khách sáo gì mà bỏ ngay viên kẹo vào miệng, phán một câu: "Kẹo con gái ba cho bao giờ cũng ngọt."

Bảo Nha toe toét cười.

Vương Nhất Thành vừa ăn kẹo, vừa càu nhàu với mẹ: "Mẹ cũng quá đáng, người ta đến xin lỗi rồi, mẹ cho mỗi con bé một viên kẹo đuổi về à? Sao mà keo thế?"

Điền Xảo Hoa mặc kệ anh ta, dù sao bà có lợi là được.

Bà buột miệng: "Ăn không nghèo, mặc không nghèo, khéo tính không khéo gặp cảnh khốn cùng."

Điền Xảo Hoa lại tiếp tục dán mắt vào sân nhà bên cạnh. Trong nhà họ đang um sùm cái gì ấy, nghe không rõ. Bà hận không thể trèo lên cửa sổ nhà người ta mà hóng chuyện.

Lúc này Vương Nhất Thành lại lên tiếng: "Mẹ ơi, chia cơm ăn cơm đi, con đói meo rồi."

Điền Xảo Hoa bực mình với thằng Năm này thật, cứ lải nhải không thôi. Cơ mà bà cũng biết bữa trưa này không thể chậm trễ được. Bà thở dài thườn thượt: "Haizz, tự dưng nhà nó lại đòi chia gia tài vào lúc này, giá mà đợi xong vụ gặt thì tốt quá. Đỡ phải nấu nướng, ăn lương khô hóng chuyện nhà nó làm mồi, lại còn tiết kiệm được một bữa cơm nữa." Gặt hái thì không dám tiết kiệm, sức người có hạn.

Vương Nhất Thành tuy kiến thức rộng rãi cũng phải cạn lời với bà mẹ mình.

Điền Xảo Hoa xót của nhăn nhó, xuống bếp chia cơm trưa cho mọi người. Buổi chiều còn phải đi làm, chẳng tiết kiệm được gì. Người lớn mỗi người được hai cái bánh ngô to, trẻ con mỗi đứa một cái. Bữa chiều sẽ được gấp đôi.

Hôm nay đồ ăn trưa cũng tàm tạm, cá mặn chưng dưa cải.

Mỗi người một miếng cá mặn, ai công điểm cao thì được miếng ngon hơn, ai ít điểm hơn thì miếng bé hơn. Vương Nhất Thành vớ được cái đuôi cá. Anh ta khổ sở than: "Số con đúng là khổ, người ta ăn toàn bụng cá, con lại ăn đuôi."

Điền Xảo Hoa mặt không đổi sắc: "Anh cả với anh hai, anh ba của mày mỗi người được mười công điểm đấy."

Vương Nhất Thành: "…À."

Điền Xảo Hoa: "Ba chị dâu mày, mỗi người tám công điểm."

Vương Nhất Thành lập tức chân thành: "Con thích ăn đuôi cá nhất, bụng cá ngon thế này phải để cho các anh các chị chứ ạ. Anh con vất vả thế, không ăn ngon sao được?"

Cả nhà: "…"

Điền Xảo Hoa mặc kệ anh ta làm trò, nói: "Chưa cho mày ăn đầu cá là may rồi."

Bà còn đang ăn đầu cá đây này, với lũ nhãi ranh này thế là tốt lắm rồi.

Vương Nhất Thành ngoan ngoãn: "Mẹ ơi, để con đổi cho mẹ, con ăn đầu cá, mẹ ăn đuôi cho. Mẹ làm việc vất vả."

Điền Xảo Hoa nhếch mép: "Không cần đâu, ăn đi!"

Vương Nhất Thành: "Không sao mà, con đang nghỉ ngơi ở nhà mà, tuy vẫn được sáu công điểm nhưng không tốn sức. Hai mẹ con mình đổi cho nhau, nào nào nào."

Vương Nhất Thành ân cần gắp miếng cá sang bát cho mẹ, kiên quyết: "Mẹ ơi, mẹ đừng thấy con ngày thường không đứng đắn, nhưng mấy đạo lý này con hiểu lắm. Nếu con đi làm thì con không đổi đâu, đây chẳng phải con đang nghỉ ngơi sao? Mẹ ăn đi!"

Vương Nhất Sơn vừa thấy thế liền nói: "Mẹ ơi, con thì..."

Chưa kịp nói hết đã bị Điền Xảo Hoa cắt ngang: "Tao làm chủ hay chúng mày làm chủ? Đều phải đi làm, nên thôi đi. Được rồi, thằng Năm không đi làm, đổi cho nó cũng phải. Chúng mày ăn phần của chúng mày đi. Ăn nhanh lên, khó được có tí đồ ngon, không biết đường mà ăn, lũ không có não."

Cá đâu phải ngày nào cũng có mà ăn, nếu không phải dạo này mệt quá, bà đã chẳng nỡ.

Mọi người nhanh chóng ăn, thời buổi này trong bụng ai cũng rỗng tuếch, càng đói càng ăn nhiều, vẫn cứ thấy bụng trống không. Mấy đứa trẻ con ăn hết cả một cái bánh ngô to.

Bảo Nha ăn xong bữa trưa "dìu" ba về phòng. Vương Nhất Thành vừa vào đến cửa đã buông con gái ra, ngó nghiêng khắp nơi, xác nhận không ai nhìn thấy rồi nhỏ giọng nói: "Ba để dành đùi gà cho con đấy!"

Bảo Nha: "!"

Ực!

Nuốt một ngụm nước miếng.

Ba của con, giỏi quá đi thôi!
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play